Ông chủ kỹ tính
Ngày về làm ở xưởng sản xuất cơ khí, Tính đã thấy không ưa ông chủ khó tính. Ông Chúc nhận Tính vào làm bởi ông vốn là đồng đội thời quân ngũ của bố cậu. Tính cũng từng trải qua mấy nơi làm việc, nhưng đều bỏ ngang vì mải chơi, bị bạn bè lôi kéo khiến bố cậu rất buồn. Hiểu nỗi buồn phiền của bạn, ông Chúc nhận lời giúp đỡ, bảo cứ đưa đến xưởng để ông rèn giũa. Ngày đầu đi làm, mấy anh thợ trong xưởng đã rỉ tai Tính nhắc nhở: 'Làm ở đây phải nghiêm túc, cứ lớt phớt là ông chủ phạt, thậm chí cho nghỉ việc!'.
Ngày về làm ở xưởng sản xuất cơ khí, Tính đã thấy không ưa ông chủ khó tính. Ông Chúc nhận Tính vào làm bởi ông vốn là đồng đội thời quân ngũ của bố cậu. Tính cũng từng trải qua mấy nơi làm việc, nhưng đều bỏ ngang vì mải chơi, bị bạn bè lôi kéo khiến bố cậu rất buồn. Hiểu nỗi buồn phiền của bạn, ông Chúc nhận lời giúp đỡ, bảo cứ đưa đến xưởng để ông rèn giũa. Ngày đầu đi làm, mấy anh thợ trong xưởng đã rỉ tai Tính nhắc nhở: “Làm ở đây phải nghiêm túc, cứ lớt phớt là ông chủ phạt, thậm chí cho nghỉ việc!”.
Sau một thời gian làm việc ở xưởng, chứng nào tật ấy và cũng có phần tưởng ông Chúc sẽ nể nang, Tính thường xuyên đi làm muộn, sử dụng điện thoại trong giờ làm việc. Nhiều lần cậu bị ông Chúc phát hiện, thẳng thừng chấn chỉnh, xử phạt không nương tay. Đến cả nền nếp sinh hoạt ngoài giờ, chi tiêu tiền nong cũng bị ông hỏi và gọi lên nhắc nhở, bảo ban. Tính khó chịu ra mặt, tỏ thái độ bất cần và đã mấy lần cố tình nghỉ làm không lý do để ra quán chơi game. Những lần như vậy, ông Chúc đều cho mấy anh trong xưởng đi tìm về và kiên trì giáo dục. Không chỉ giao cho thợ cả kèm cặp, dạy nghề, ông Chúc còn trực tiếp chỉ dẫn, giúp cậu nắm vững được những cách xử lý kỹ thuật khó, truyền vào cậu tình yêu với nghề nghiệp. Có lúc, ông bỏ ra cả buổi để ngồi tỉ tê tâm sự, khuyên nhủ, phân tích những điều hay lẽ phải.
Dần dần, qua ông Chúc, Tính hiểu ra nhiều chuyện, thấy thương bố hơn và nhận thấy cần phải có những thay đổi trong cách sống của mình và thật sự gắn bó với cái nghề sửa chữa cơ khí lấm lem dầu mỡ. Đến bây giờ, cậu đã trưởng thành rất nhiều cả trong cuộc sống lẫn công việc, trong đó có phần công lao rất lớn của ông Chúc. Cậu và nhiều người thợ trong xưởng luôn hiểu, nhìn vẻ bề ngoài, ông chủ xưởng có vẻ khó tính, nhưng tiếp xúc lâu mới thấy hết được tấm lòng bao dung, độ lượng của ông. Bản tính của người lính từng lăn lộn trong những năm tháng chiến tranh bảo vệ biên giới phía bắc khiến ông rất thẳng thắn và không chấp nhận kiểu làm việc dối trá và chây lười, song ông lại ứng xử đầy tình nghĩa và trân trọng với những người thợ. Mỗi khi có nhân viên ốm đau, bệnh tật hoặc gia đình có chuyện buồn, ông đều ân cần quan tâm, chu cấp thêm tiền thuốc thang chu đáo. Ông đã nói là làm, thưởng phạt nghiêm minh, bởi thế mọi người đều gắn bó với công việc, coi xưởng như ngôi nhà thứ hai của mình.
Cuối năm, công việc bề bộn, ông Chúc cũng mải miết thức khuya, dậy sớm làm việc cùng thợ để hoàn thành các lô hàng kịp bàn giao cho đối tác. Buổi họp tổng kết năm, ông Chúc tận tay trao thưởng cho từng cá nhân, trong đó có Tính. Đón nhận quà và tiền thưởng từ ông Chúc, cậu xúc động nghẹn ngào. Bây giờ thì Tính hiểu, ông chủ xưởng đôn hậu là người thật kỹ tính chứ không hề khó tính như cậu nghĩ ban đầu.
Nguồn Nhân Dân: https://nhandan.com.vn/chan-dung/ong-chu-ky-tinh-630555/