Ông Đặng Lê Nguyên Vũ: 'Qua cô độc, nói không ai hiểu'
'Giờ đi đâu Qua cũng đi một mình, không có ai đi theo. Thật ra Qua rất cô độc...', Đặng Lê Nguyên Vũ chia sẻ với phóng viên Dân trí trong hang đá biệt lập, nơi không phận sự không được vào.
Buổi trò chuyện trong hang đá kéo dài 3 tiếng, từ lúc cầu vồng buông đẹp xuống hai bên hồ nước trước cửa hang, cho tới khi không gian xung quanh tĩnh mịch, u tối. Đặng Lê Nguyên Vũ có lúc nhỏ nhẹ, lúc cương nghị, khi trầm ngâm, có lúc vẫn ví von hài hước.
Một vị chủ tịch có cả tập đoàn cà phê kinh doanh phát triển, doanh thu cao, siêu xe tới vài trăm chiếc, nhưng ánh mắt lúc nào cũng thâm trầm, suy tư.
Nhiều người có thể không hiểu nổi những gì ông nói, có cả đánh giá phán xét, nhưng xuyên suốt những câu chuyện, ông Vũ luôn nhẹ nhàng gửi gắm thông điệp "sống thiện lành".
"Qua ngồi trong cái hang này với ly cà phê thôi, ngày chục ly cà phê, thuốc cũng vậy, ngồi miết. Hồi trước ngồi ở cái hang thấp nữa, suốt ngày đêm như vậy. Qua mặc kệ thế gian, mặc kệ sự đời", Đặng Lê Nguyên Vũ bày tỏ.
1. "Tụi nó có phải nghèo khổ giống Qua ngày xưa đâu"
Tôi nhớ ở phiên tòa, ông có nói chuyện ly hôn là một "kiếp nạn", một thử thách mà ông phải trải qua. Vậy tính đến giờ, "kiếp nạn" đó đã thật sự qua chưa, thưa ông?
- Đó là kiếp nạn, một trong những nạn. Qua rất buồn vì còn đem con cái ra. Có lần Qua có nói, làm việc lớn đáng lẽ ra cũng không nên lập gia đình chi, phiền. Lúc đó Qua tưởng mình nói chơi, vì dính líu đủ thứ.
Những gì mình suy nghĩ, người khác họ không hiểu và họ nghĩ theo kiểu thế gian. Họ chỉ muốn tiền bạc, muốn những thứ gì đó thôi chứ đâu hiểu những thứ xa hơn của mình, sẽ nảy sinh đủ thứ chuyện này kia. Sau này Qua biết, muốn làm một gia đình mẫu thì dạy trên chính gia đình của Qua.
Thượng đế dùng chính gia đình Qua để dạy luôn. Dạy hết mọi chuyện, dạy chính luôn cuộc đời của mình.
Khi xảy ra chuyện với người vợ, cô ấy cũng tranh thủ hết mối quan hệ, đi nói đủ kiểu nhưng Qua im lặng không nói gì. Cực chẳng đã tòa xử là vẫn còn chuyện ở thế gian nên Qua phải có mặt để nói.
Qua không tới người nào để nói hết. Qua để thử xem anh chị em cư xử sao. Chứ có khó gì, đâu ai cấm Qua. Chỉ cần Qua xuống nói không phải vậy, giải thích chỗ này, chỗ kia là được. Nhưng Qua không làm.
Sao mà Qua không có được. Nhưng phải hiểu là Qua lo chuyện thiên hạ trước, chuyện gia đình Qua không phải là ưu tiên. Bởi vì Qua xuất thân rất nghèo khổ, thì giờ nó (các con - PV) có bao giờ nghèo khổ giống Qua ngày xưa đâu.
Qua đã tạo nền tảng quá lớn cho tụi nó. Từ nhỏ tới lớn chúng học trường quốc tế không à, cũng không bao giờ đụng tay chân lao động gì. Học trường Úc, xong qua Mỹ, như vậy thì xét cho cùng để cha nó tập trung suy nghĩ chuyện chung chứ còn lo gì nữa.
Hồi xưa, tuổi của tụi nó Qua cày bừa, làm đủ loại đủ kiểu để kiếm ăn. Lớn lên đi học phải đi giữ rẫy làm đủ thứ để kiếm học phí học bổng. Tụi nó bây giờ đâu có cái đó, gì cũng có hết.
Giờ Qua hỏi tụi nó có cái chí không? Chí là phải vượt thượng, lo cho người khác chứ không chỉ lo cho mình và cho gia đình mình. Người cha nó còn biết bao nhiêu thứ phải lo, phải chia sẻ cái đó. Qua nói tụi nó hiểu đó nghe. Hai đứa con gái hiểu mạnh, riêng bé út rất thâm trầm sâu sắc.
Tôi còn nhớ ở phiên tòa, ông có nói sẽ để lại cho các con 3 điều: bệ phóng, ý chí và sự tự hào về người cha của mình. Điều này có còn đúng đến thời điểm này, thưa ông?
- Đúng vậy. Từ nhỏ tới lớn Qua ít gặp mấy đứa nhỏ, thời gian không còn, nhiều suy tư. Về nhà nhiều công chuyện, Qua cứ đóng cửa thư viện, có cái gì cứ hành miết trong lòng mà mình không biết vì sao, sau này mình mới biết.
Bệ phóng thì đâu có ai bằng tụi nó. Còn chí hướng lớn thì không phải cho nó thôi. Qua nói các con phải có lòng trắc ẩn với quốc gia đồng bào, xa hơn nếu các con có thể. Qua nói mấy lần, nhắc đi nhắc lại.
Qua nói ba không nói nhiều được vì không có thời giờ. Sau này tụi nó hiểu, tụi nó sẽ tự hào về người ba nó. Qua luôn sống thiện lành.
Người lạ cư xử sao Qua không bao giờ phản ứng, không một tiếng. Chỉ có người Qua thương thì Qua nói.
Gần 10 năm - Qua im lặng, không ai chịu nổi. Điện thoại chỉ có một số cái Qua gọi nói một số lời với một số người.
Xưa người phục vụ chỉ có viết tin, lặng lẽ ra lặng lẽ vô, không bao giờ nói chuyện một tiếng nào. Nhà bé Thanh đang ở khu bên đó (khu Nhà trên đồi - PV) 8 năm Qua chưa bao giờ bước chân qua đó, không ai tin nổi, không nói chuyện.
Còn bây giờ xong rồi thì Qua bắt đầu nói chút chứ Qua không bao giờ muốn nói. Thường là muốn tĩnh lặng là chính.
Bởi không hiểu thì làm sao Qua muốn nói chuyện với ai, nói để làm gì. Qua không có nhu cầu khoe khoang cái gì với ai hết.
Ông nói bản thân được "Trời chọn" để đích thân dạy, thử thách. Vậy ông có biết vì sao mình lại được chọn không?
- Sau này Qua biết chớ. Cuộc đời Qua đã được mặc định. Hồi xưa Qua không biết vì sao mà mình cứ bị thúc đẩy đi Do Thái, rồi các nước. Mình không biết vì sao, mình đi kiếm cái gì. Sau này mình mới biết.
Trong cuộc sống, mình cứ nghĩ miết, nghĩ lớn về những chuyện chung, nó vượt qua mình thì đấng đó họ bắt được, thu lại hết. Trời thấy thì mới chọn và cho Qua. Nó không phải là kỹ thuật, không phải là thiền.
12 người lên núi thiền, nhưng không ai được mở, chỉ mở cho mỗi mình Qua. Qua là người không biết thiền thở gì hết, không biết kỹ thuật gì lúc đó, nhưng nhờ có tấm lòng của Qua. Qua là người nghiêm cẩn.
Trong khi 12 người có những người đi thiền 20 năm ở Nhật Bản, Ấn Độ, rồi mấy chục năm nghiên cứu này nọ nhưng không ai được mở hết. Mỗi mình Qua được mở.
Chính vì cả một tiến trình đó "người ta" thu hết, biết hết những suy tư của mình cho chuyện chung của dân tộc, quốc gia và nhân loại.
Nhưng mở ra rồi vẫn còn thử miết như vậy. Bắt đầu thử suốt, thử cái điểm đó coi anh thiệt không hay anh chỉ nói miệng.
Ông được dạy cho mọi kiến thức ở thế gian, dành 10 năm sống tách biệt ở hang đá để đúc kết ra những tập tài liệu "vô lượng kiến thức" này. Nhưng nếu không ai tin vào những điều này thì sao?
- Nó phải thuyết phục chứ. Cái Qua có là khoa học vũ trụ, bao trùm hết mọi khoa học. Có hiểu không?
Các nhà khoa học đi tìm là tìm nguyên lý của vũ trụ này mà thôi. Tìm nhiều thì bác học lớn mà tìm ít thì bác học nhỏ. Tạo hóa tạo ra hết chứ, mấy ông thế gian ráng mà học nguyên lý đó, biết những thứ đó, tìm kiếm.
Ngày xưa bộ số Do Thái là bộ số 7 mà nó đã minh triết tới cỡ đó, đợt này cho Qua bộ số căn bản của vũ trụ là số thập phân - số 10 - ứng dụng vô lượng thứ, vi diệu.
Giống như Qua bây giờ Qua không muốn hiển thị, nhưng Qua bay nhảy khắp nơi được hết. Nhưng đâu ai hiểu, đâu ai biết. Nãy giờ Qua nói cảnh giới hiểu các người anh chị em của thế gian thôi, chứ không ai hiểu.
Phép lạ phép đồ, cái mà người anh chị em chỉ thấy trong huyền thoại, thần thoại. Qua không muốn hiển thị, cũng không muốn làm ai phải sợ. Qua vẫn sống nhập cuộc y như mọi người, sao cũng được. Nhưng ngồi đúng chỗ là Qua khác.
2. Cô độc trên nền tảng lớn
Người ta nói "thiên tài thường cô đơn", như ông nói, bản thân ông lại được trao cho sứ mệnh là siêu việt hóa dân tộc. Vậy 10 năm sống trong hang đá, ông cô đơn nhiều không, hay cô độc?
- Thật ra Qua rất là cô độc. Qua cô độc trên nền tảng lớn. Nói không ai hiểu.
Đôi khi vài ba anh em lên đây, Qua nói mà thấy không hiểu gì Qua cũng buồn. Qua không muốn gặp ai là ở chỗ đó. Còn anh em mà hiểu, thấu chuyện lớn nó khác liền. Hôm nay Qua vui vì Qua có sự chia sẻ.
Trời chọn Qua là vì Qua hết lòng với dân tộc, quốc gia, với nhân loại các người anh em thôi chứ Qua đâu mưu cầu gì. Có ai mà đi tước đoạt hết mọi chuyện kể cả mạng sống, linh hồn, đưa vào nhà thương điên, rồi gia đình tan nát, đủ loại đủ kiểu…
Giờ đi đâu Qua cũng đi một mình, không có ai đi theo. Máy bay Qua cũng tự làm thủ tục một mình để đi. Ngồi thì Qua tránh hết.
Ngày xưa Qua có cái thẻ thương gia nhưng không vào đó mà ngồi luôn ở ngoài góc chung. Còn nếu vô thương gia Qua cũng chui vô phòng hút thuốc, ngồi mình như vậy thôi. Qua không muốn gặp ai, không muốn nói gì với ai. Vì gặp nó nhiều chuyện, sinh chuyện.
Gần đây công chuyện tương đối hết rồi, Qua hay lấy xe chạy từ đây về TPHCM. Qua ít đến trụ sở, vài tháng mới đến thôi. Lâu lâu nói chuyện 10 phút, tối đa tiếng đồng hồ với mấy em nó, còn lại Qua lái xe ra mấy em bán xe, rồi tìm vé số, anh em vá xe ngoài đường, bán hàng rong, trái cây.
Mấy người đó thích Qua lắm. Qua hay cho tiền, họ thích. Với họ, mỗi lần 1 triệu, 2 triệu, 3 triệu lớn lắm.
- Qua buồn lắm chứ. Vì nhiều mảnh đời mình biết nhưng mình không thể làm gì. Tại vì mình không thể giúp người này, không thể giúp người kia. Làm thế thì đâu còn công tâm, công bằng. Nó còn thuộc về nghiệp nữa.
Cái gì xảy ra ở thế gian luôn luôn là một phần của nghiệp. Hãy nhớ nghe. Tại lực vật lý. Tại sao có số âm số dương là vậy. Rồi hòa âm hòa dương. Mình làm cái gì, hành động của mình luôn luôn được ghi nhớ và có tác động lại, luôn là vậy.
Qua ngồi trên này biết hết, thấy hết như vậy. Qua biết mọi chuyện, sắp tới ra sao cũng biết. Qua rất đau lòng.
Anh em mà Qua chuyển lời nếu không nghe thì đó là chuyện của anh em, còn gì cần thiết thì Qua nói. Anh cứ nghe đi nó diễn ra nếu đúng thì anh nghe anh làm, không đúng thì thôi, tương lai liền 3 năm tới các người anh chị em sẽ thấy rõ, thế thì đâu có xa.
3 năm thôi thì mình thấy nhiều chuyện, mình để ý. Hồi xưa là lập trình sẵn chương trình rồi cứ vậy mà làm, trong xê xịch dao động. Bây giờ là điều chỉnh. Sẽ đến dồn dập, các người anh em nghe Qua đi.
Các người anh chị em đừng nghĩ mình chỉ sống trong một kiếp, thực ra với Thượng đế người ta nhìn luôn bao nhiêu kiếp.
3. "Qua đã buông bỏ hết mọi thứ"
Sứ mệnh tới với cuộc đời này có thể khác nhau, người vĩ nhân người bình thường, nhưng đã là con người thì niềm vui nỗi buồn ai cũng có. Niềm vui với ông hiện tại là gì?
- Giống như bé Thanh mà sau này phát triển, tiến hóa lên thì Qua vui. Còn có người ở Trung Nguyên mang về cả nghìn tỷ nhưng Qua không vui, bởi vì Qua không cần cái đó. Qua đã buông bỏ hết mọi thứ. Qua không bao giờ quan tâm tới lời lỗ gì.
Cái Qua quan tâm là anh chị em tiến hóa trong cái lòng, sống tốt với anh em của mình. Làm được mà cư xử với anh chị em của mình tệ là nỗi niềm của Qua. Không nên. Chỉ vậy. Qua vui là vui chỗ đó.
Mấy đứa nhỏ giờ hiểu đó chớ, hiểu là Qua vui cái gì và Qua không vui cái gì. Tại sao 3-4 tháng Qua về Qua không bao giờ nói chuyện với các em, vì Qua nói nhiều quá. Nếu không hiểu mà nói miết thì nó ra làm sao được nữa.
Qua không phải như Chủ tịch Vũ của các em, Trời nói không phải làm như các em người phàm, ngôi lời chứ không phải ngôi viết, vẽ. Trời nói là thành, nghĩ là thành. Thế thì ít nói lại, khi còn nói quá nhiều nghĩa rằng trình độ, hiểu biết, cảm xúc chênh lệch, nên bớt nói lại. Thế gian bừa bãi muốn nói gì, hứng lên nói, vui buồn giận phản ứng làm tùm lum. Nó không phải vậy.
Qua hiện nay đã đạt đến trạng thái không đau khổ nào còn chế ngự được. Qua trải qua cuộc đời kiểu như bom đạn chôn người anh em xuống hầm, đói khát mấy chục ngày người anh em tưởng chết rồi. Sống những cảnh giới dưới ngưỡng đó thì người anh em đâu ngán gì, không ngán gì. Trời đưa Qua vào mọi cảnh giới.
Niềm vui của Qua là mọi người anh chị em mình phát triển, dân tộc quốc gia hùng mạnh đừng ai đe dọa, mình có thể giúp toàn thế giới. Nếu được cái đó thì đúng ý. Đâu có vui gì bằng.
Cái nhìn của Qua là nhìn vào tâm. Ai đó có thể gây cho Qua nhiều chuyện đau đớn nhưng Qua không bao giờ trách. Mấy anh em khác cũng vậy. Vì khi nó làm chuyện đó cũng vì cái tâm của nó chứ không phải vì động cơ gì khác. Nó có thể gây cho mình quá nhiều đau đớn nhưng phải hiểu.
Qua không bao giờ qua trách móc. Ngược lại Qua còn thương mấy người đó.