Phía sau những giấc mơ!
Đáng nói! Người đàn ông ấy đối xử với cô như thế vì sao cô một chút cũng không thể hận? Đúng hơn là không những không hận mà còn yêu, yêu sâu sắc, yêu đau đớn...
Thôn của A Sương nằm hút sâu, phía sau tựa lưng vào một ngọn núi. Có lẽ từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ A Sương chưa một lần về phố. Cái khái niệm phố xá vì thế đối với A Sương cũng thật mơ hồ. Ai cũng nói A Sương xinh, cô không tin nhưng chỉ một lời “người ấy” nói ra không cần nói lại, cô mặc định. Là cô đã quá yêu, yêu đến mất đi lý trí cho nên với cái người đáng ra phải hận, cô lại đem lòng yêu sâu đậm.
Ánh nắng chiều lọt qua khe lá cây cổ thụ sau nhà rọi xuống ôm lấy khuôn mặt A Sương. Người đàn ông tên Huấn yêu chiều bế cô lên đặt vào lòng. Vòng tay chắc chắn, vừa an toàn giống như hết thảy những thiếu sót cô đang tìm kiếm đều được lấp đầy chỉ trong phút chốc. Khoảng cách không còn, A Sương cứ thế liên tục gọi tên Huấn!... Chồng cô nằm bên cạnh lay mạnh, A Sương giật bắn tỉnh dậy. Thì ra đó chỉ là giấc mơ. Lại là chồng của A Sương đánh thức cô giữa đêm. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu, chỉ nhớ rằng số lần cô gọi tên người đàn ông ấy trong đêm đủ để đặt ra câu hỏi cần giải thích. Vì sao?
Cô đã từng nghĩ, sẽ mãi im lặng. Cô không nói, Huấn không nói thì đó sẽ mãi là bí mật của hai người. Nhưng, “người tính không bằng trời tính”, phàm là những thứ sai trái càng cố gói ghém bao nhiêu lại càng dễ bị phơi bày. A Sương chỉ là không ngờ, chồng cô chính là người đem câu chuyện kia bày ra ánh sáng. Lại nói về Huấn, đường đường A Sương gọi anh ta bằng cậu. Là cậu! bởi Huấn là em ruột của mẹ cô. Vậy hà cớ gì, hằng đêm cô vẫn với một tên ấy để gọi?
A Sương ngồi ngây ngốc lúng túng nơi mép giường một hồi lâu, đầu cô đau như muốn nổ tung. Lần này, trước sự truy hỏi dồn dập của chồng, chút huyết sắc trên mặt cô cũng không còn. Cánh cửa của câu chuyện bí mật động trời ấy được mở ra. Cô thú nhận đã yêu cậu mình, yêu sâu đậm. Cô cũng nói rõ, cô biết điều đó là sai trái cho nên dù có cưỡng cầu đến đâu, kỳ vọng như thế nào thì cô và Huấn vẫn là không thể. Không, nói đúng ra đó là trái với luân thường đạo lý, là loạn luân, là phạm vào điều cấm kỵ. Vậy mà cô với cậu của mình đã “vượt ngưỡng” nhiều lần. Ký ức của A Sương đưa cô về năm 13 tuổi, trong một lần ở nhà một mình, cậu Huấn đến chơi và cô đã bị cậu cưỡng cầu “làm chuyện ấy”.
Không thể nói ra vì cậu cấm nếu hé miệng sẽ đánh, sẽ bị phạt đau hơn. Ở cái tuổi còn chưa kịp lớn, A Sương mang tổn thương cả tâm hồn lẫn thể xác cứ thế như cây cỏ mà lớn lên. Cũng chưa từng được ai một lần nói cho cô biết đúng sai đằng sau chuyện ấy là gì. Người đáng ra nên hiểu, nên biết, nên nói lại lờ đi để thỏa mãn thứ dục vọng đê hèn... cho nên cùng với thời gian, cô đã trở thành “đàn bà” như thế. Có lần một thì sẽ có những lần hai, ba... nhưng đau lòng ở chỗ, A Sương không biết từ lúc nào cô từ cự tuyệt lại trở nên đồng thuận. Thậm chí, khi đến tuổi lấy chồng, người cô nghĩ đến cũng có mỗi mình cậu Huấn.
“Đồng sàng dị mộng”... cũng chính là điểm mở của nút thắt. Nếu như không có những tiếng gọi tên cậu trong đêm của A Sương thì có lẽ nút thắt ấy sẽ trở nên vĩnh viễn. Nếu như cô không một lần tự thú trước mặt chồng thì kẻ làm ra cái điều đáng kinh tởm kia vẫn sẽ cho mình là đúng. Cho nên, đối với chồng A Sương mà nói, thà đau một lần hơn là đau nhức nhói. Anh quyết định nói ra sự thật, anh chấp nhận một lần “muối mặt” còn hơn để một kẻ đáng khinh kia nhởn nhơ. “Tôi sẽ tố cáo cậu Huấn, phải bỏ tù con người ấy”, chồng A Sương nói như quát thẳng vào mặt cô. Trong đêm, trời không lạnh nhưng người cô rét lên từng chặp, lồng ngực phập phồng lên xuống nhưng lại đứt đi mấy nhịp. Câu nói này của chồng cô âm lượng hơi cao nhưng rõ ràng đã cố hết lòng kiềm chế.
Không biết nên làm thế nào, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì trong ngày mai nhưng có một chuyện không cần nghi ngờ, chồng cô nói được là làm được. Cô nhìn chồng châm điếu thuốc lá, phả ra những đường cong nhằng nhịt, gương mặt nhăn tít không hề dãn ra. Gương mặt và ánh mắt thâm trầm ấy rõ ràng đang quấn bện một cảm giác vừa giận vừa đau lòng sâu sắc. Đằng sau những câu nói đầy quyết tâm của chồng, thoáng qua trước mắt cô hình ảnh cậu Huấn đôi tay bị còng, lạnh lẽo... nước mắt cô suýt trào ra. Thời khắc ấy, cô đưa tay mượn động tác xoa đầu đứa nhỏ đang nằm ngay cạnh để ngước lên, ép giọt nước mắt ấy vào trong. Nếu nói Huấn sai, cũng phải nói A Sương không hề đúng. Trước chồng, cô kìm nén chua xót dâng lên sống mũi, nói một câu chỉ đủ để mình cô nghe: “cháu và cậu đã đến lúc phải kết thúc”!
Cậu Huấn của cô bị khép vào các tội “Hiếp dâm người dưới 16 tuổi” và “Giao cấu với người từ đủ 13 tuổi đến dưới 16 tuổi” với mức án 15 năm tù. A Sương biết cậu Huấn sẽ hận cô, sẽ trách cô sao không im lặng đến cùng nhưng cô không thể không nói ra, cũng lại không thể ngừng yêu cậu. Với cô, cậu Huấn là người đàn ông đầu tiên đã khiến cho trái tim của người con gái 19 tuổi đập lỗi nhịp, bất kể là khi đã có chồng con ngay cạnh. Cô hiểu được việc làm của cô và cậu người ta gọi là “loạn luân”, điều mà cả xã hội này lên án. Cho nên, đến cùng biết không thể giữ được bí mật, cô quyết định học cách buông tay.
Chân chính buông tay một người, chính là không còn bận lòng, cũng không còn đặt chút tâm tư. A Sương biết đã quá muộn để nói lời xin lỗi nhưng cô vẫn nói, nói với người là chồng cô hiện tại bằng cả tấm lòng. Những sai lầm trong quá khứ sẽ không thể làm lại nhưng ở tương lai thì cô hoàn toàn có thể không để điều đó xảy ra thêm một lần nào nữa. Người đàn ông đã vượt qua được quá khứ của cô mới là người đàn ông vĩnh viễn yêu. Trước những cơn sóng cuối cùng đã ập đến với cô, với gia đình, trước những xoay vần của tạo hóa, trò đùa của nhân duyên... bây giờ A Sương muốn mọi thứ tốt đẹp gần hơn, gần hơn với gia đình nhỏ của mình.
Dưới ráng chiều ở thôn bản, mặt trời như quả bóng màu cam được đá về gác sau ngọn núi. Cây cổ thụ vẫn đứng đó, lá vẫn đậm xanh, lũ chim vẫn lảnh lót đua nhau gọi bạn tình.... chỉ là A Sương đã không còn gọi tên người đàn ông ngày xưa trong mộng mị!
Nguồn CL&XH: https://conglyxahoi.net.vn/phong-su/ban-an-luong-tam/phia-sau-nhung-giac-mo-38577.html