Qua 50, làm được hai điều này sẽ đạt đến cảnh giới cao nhất

Tuổi 50, nếu biết chấp nhận quy luật cuộc đời, thấu hiểu vận mệnh bản thân sẽ đạt đến cảnh giới sống cao nhất, tự tại và an nhiên giữa vạn vật.

Trong dòng chảy không ngừng của thời gian, khi chúng ta bước qua ngưỡng cửa tuổi 50, đây thường được xem là giai đoạn để chiêm nghiệm và thấu hiểu sâu sắc hơn về cuộc đời. Người xưa đã từng đúc kết: "Tứ thập bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên mệnh" (Bốn mươi không còn mê hoặc, năm mươi biết mệnh trời). Câu nói này hàm ý rằng, ở tuổi 40, con người trở nên vững vàng, không còn hoài nghi, đến tuổi 50, họ dần lĩnh hội được quy luật tự nhiên, nhận rõ vận mệnh của mình và sống thuận theo lẽ trời.

Thế nhưng, thực tế thường không hoàn toàn lý tưởng như vậy. Đối với nhiều người, tuổi 40 có thể vẫn đầy rẫy những băn khoăn và ở tuổi 50, thay vì đạt đến sự thấu hiểu và tự tại, họ lại càng dễ rơi vào trạng thái cố chấp, vướng mắc và thiếu đi sự an nhiên. Đây chính là thử thách mà cuộc đời đặt ra, không phải ai cũng có thể dễ dàng đạt đến cảnh giới lý tưởng đó. Vậy làm thế nào để người qua tuổi 50 có thể sống một cuộc đời ở cảnh giới cao nhất?

 Qua 50 tuổi, làm được hai điều này sẽ đạt đến cảnh giới cao nhất. Ảnh: Sina

Qua 50 tuổi, làm được hai điều này sẽ đạt đến cảnh giới cao nhất. Ảnh: Sina

Thuận theo vạn vật, buông bỏ cố chấp và cưỡng cầu, sống tùy duyên

Một trong những rào cản lớn nhất ngăn con người đạt đến sự tự tại chính là bản tính cố chấp và cưỡng cầu. Chúng ta thường nhìn người khác đạt được thành công, giàu sang và rồi khao khát điều tương tự cho mình, mà quên mất rằng không phải ai cũng có thể vươn tới đỉnh cao đó. Nếu mọi ước mơ có thể thành hiện thực chỉ bằng sự cố chấp và nỗ lực, thế giới này có lẽ đã không còn sự chênh lệch.

Thực tế phũ phàng cho thấy, năng lực của mỗi cá nhân luôn có giới hạn. Dù tài giỏi đến mấy, chúng ta vẫn là những phàm nhân với những giới hạn cố hữu. Bạn có thể bỗng chốc trở nên giàu có hay trở thành người giàu có, quyền cao chức trọng không? Câu trả lời đa phần là không.

Người xưa đã từng đúc kết một chân lý sâu sắc: "Mệnh lý hữu thời chung tu hữu, mệnh lý vô thời mạc cường cầu" (Trong mệnh có thì cuối cùng sẽ có, trong mệnh không có thì đừng cố gắng cưỡng cầu). Điều gì thuộc về bạn, chỉ cần bạn nỗ lực đúng mức sẽ đạt được. Ngược lại, điều gì không thuộc về bạn, dù bạn có cố chấp hay liều mạng đến đâu, kết quả vẫn sẽ là con số không.

Chính vì mọi sự đều có sự sắp đặt, nên cách sống khôn ngoan nhất là thuận theo tự nhiên, thuận theo tâm mình, tùy duyên mà tiến bước. Con đường cuộc đời dẫn đến đâu, hãy cứ an nhiên mà đi theo đó, không gượng ép, không chống đối.

Thấu hiểu mệnh trời, nhận diện quy luật nhân gian và vận mệnh bản thân

Để đạt được sự tự tại, điều cốt yếu là phải "kiến bản thân, kiến trời đất, kiến chúng sinh". Kiến bản thân là có sự tự biết mình, nhận rõ năng lực, giới hạn và vận mệnh của chính mình. Kiến trời đất là lĩnh ngộ các quy luật vận hành của nhân gian. Kiến chúng sinh là hòa nhập, dung hợp với vạn vật trong tự nhiên.

Ở độ tuổi 40, 50, con người về cơ bản đã có thể nhìn rõ quỹ đạo vận mệnh của mình. Dù là người tầm thường, người trung bình hay tinh hoa, chúng ta đều ít nhiều tự nhận thức được. Đa số chúng ta, không phủ nhận, đều thuộc nhóm người bình thường, ở trình độ trung bình hoặc thấp.

Việc không chấp nhận sự thật này, cố chấp theo đuổi những điều không thuộc về mình, chỉ dẫn đến những hậu quả tiêu cực. Câu chuyện thỉnh kinh trong "Tây Du Ký" là một minh chứng, nếu thiếu đi sự chuẩn bị kỹ lưỡng và thế lực hậu thuẫn, hành trình ấy chỉ là tự tìm đường chết. Bạn biết rõ vận mệnh của mình, tôi biết rõ vận mệnh của tôi, đừng tự lừa dối bản thân nữa.

Kiến trời đất, chấp nhận chân tướng và thuận theo xu thế

Kiến bản thân chỉ là tiền đề. Kiến trời đất mới là chân tướng, là sự thấu hiểu sâu sắc hơn về các quy luật vĩ mô. Khổng Tử là một ví dụ điển hình. Khi còn trẻ, ông tin rằng chỉ cần mình truyền bá tư tưởng "Nhân Đức" thì các quốc quân sẽ chấp nhận. Nhưng thực tế phũ phàng, ông chu du khắp các nước và suýt chết trên đường. Sau những trải nghiệm khắc nghiệt ấy, Khổng Tử đã tỉnh ngộ. Nhận ra không thể làm quan, ông chuyển sang nghề giáo, "hữu giáo vô loại" (có dạy không phân biệt), từ đó tạo nên thời kỳ đỉnh cao của giáo dục thời Xuân Thu với ba ngàn đệ tử và bảy mươi hai hiền sĩ.

Khổng Tử từng nói: "Bất tri mệnh, vô dĩ vi quân tử" (Không biết mệnh, không thể là quân tử). Sau những biến cố, Khổng Tử đã thực sự đạt được cảnh giới "kiến bản thân, kiến trời đất, kiến chúng sinh". Ông nhận ra rằng việc truyền bá "Nhân Đức" không đồng nghĩa với việc người khác sẽ chấp nhận ngay. Khi một con đường không thể đi, hãy thay đổi cách tiếp cận, thuận theo xu thế lớn để đạt được mục tiêu. Điều này được gói gọn trong bốn chữ: "Thuận thế mà đi". "Thế" ở đây chính là xu thế của nhân gian và đại thế của thiên hạ.

Có thể nói, người qua tuổi 50 mà biết mệnh trời, đó là sự tỉnh ngộ quý giá sau nửa đời người. Như nhà văn Romain Rolland từng nói: "Trên đời này chỉ có một chủ nghĩa anh hùng duy nhất, đó là nhìn rõ sự thật của cuộc sống rồi vẫn yêu đời". Bạn liệu có thực sự yêu cuộc sống, yêu đời, yêu chốn này không? Nếu tâm hồn bạn nguội lạnh, không còn nhiệt huyết, điều đó cho thấy bạn vẫn đang "chưa biết mệnh". Nhưng nếu bạn có thể chấp nhận mọi thứ, không còn vướng mắc hay cố chấp, điều đó chứng tỏ bạn đã "tỉnh ngộ biết mệnh".

Năng lực vĩ đại nhất của một người không phải là từ chối hay chống đối điều gì, mà là chấp nhận tất cả, cho phép mọi thứ xảy ra một cách tự nhiên. Đây chính là biểu hiện của một tâm hồn mạnh mẽ, một tấm lòng rộng lớn. "Kiến bản thân, kiến trời đất, kiến chúng sinh" – cảnh giới sống cao nhất của con người không gì hơn thế.

Bích Hậu

Nguồn Tri Thức & Cuộc Sống: https://kienthuc.net.vn/qua-50-lam-duoc-hai-dieu-nay-se-dat-den-canh-gioi-cao-nhat-post1545606.html