Quyết định sai lầm của gã đàn ông vay tiền buôn ma túy
Khi biết sự sống của mình vì những suy tính sai lầm mà trở nên mong manh, vô định… Hoàng Minh Tâm càng trở nên tham luyến, tham luyến với ngày tháng xưa cũ, tham luyến cả những điều trước đây từng cho là vụn vặt…
Vốn nói, tận cùng của nỗi đau là khi trong lòng muốn khóc mà khóe miệng vẫn phải cố cười. Là khi tâm can đã tan nát mà vẫn cố tỏ ra nguyên vẹn. Hoàng Minh Tâm lúc này là vậy! Đối diện với người cha già, anh ta không cho phép mình rơi nước mắt. Đó chính là điều duy nhất Tâm có thể làm lúc này.
Không phải Tâm cứng rắn, cũng chẳng phải vô cảm mà Tâm muốn người thân không quá bi lụy với hoàn cảnh của mình lúc này. Bản án tử hình đối với anh là chấm hết, là cái giá phải trả cho quyết định sai lầm của mình nhưng cha mẹ, người thân của anh, họ vẫn phải tiếp tục sống. Cho nên, ít nhất Tâm không muốn đến cuối cùng lại nhẫn tâm “rút” đi “sinh khí” vốn đã cạn kiệt của họ. Sự kìm nén của Tâm, giọt nước mắt đau đớn trượt xuống gò má đen sạm của người cha… càng khiến bầu không khí trở nên nặng nề, nhuốm đầy màu đau thương, bi thống.
Hoàng Minh Tâm (SN 1988, trú xã Phùng Hưng, huyện Khoái Châu, tỉnh Hưng Yên) là con đầu trong gia đình có 3 anh chị em. Để không trở thành gánh nặng cho cha mẹ, cũng là muốn các em có tương lai hơn, Tâm chỉ học đến lớp 9 rồi nghỉ. Vì phải lăn lộn kiếm sống khi tuổi đời còn trẻ nên so với đám bạn, Tâm có sự từng trải, già đời hơn. Dù giàu có hay khó nghèo, đàn ông đến tuổi lập thất vẫn muốn chọn cho mình một điểm dừng chân. Tâm cũng vậy, cuộc hôn nhân với cô gái kém một tuổi từng là tất cả đối với anh ta. Nhưng đó cũng chỉ là đã từng.
Mặc dù đã có với nhau một mặt con nhưng vợ chồng Tâm không thể vì sự tồn tại của đứa nhỏ mà “chín bỏ làm mười”. Vậy là tình yêu của Tâm và người phụ nữ ấy vốn đẹp như một màu lá xanh tươi thì bây giờ tất cả chỉ còn lại một màu lá úa. Ly hôn! Dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân này, Tâm bắt đầu rơi vào những ngày tháng tuyệt vọng.
Rõ ràng, khi còn bên nhau thì chỉ muốn đối phương “biến” mất khỏi tầm mắt, nhưng khi không còn ràng buộc lại vô cùng luyến tiếc và mất mát. Đau khổ như vậy lại càng chứng thực, vợ con vốn là cả một thế giới của Tâm. Càng nghĩ đến vợ con, cõi lòng, trái tim Tâm càng lúc càng chật vật vì phải dồn nén quá nhiều. Không thể giữ, không thể nắm, Tâm bắt đầu sống những tháng ngày buông thả, bắt đầu sa ngã vào con đường xấu.
Giữa năm 2017, Hoàng Minh Tâm bị tuyên phạt 3 năm tù giam về tội “Tàng trữ trái phép chất ma túy”. Tháng 6/2019, Tâm thi hành xong bản án. Những ngày tháng sau khi ra tù của Tâm trở nên chông chênh, không phương hướng. Sự buông thả bản thân đã lấy đi của Tâm nhiều thứ trong đó bao gồm cả chính niềm tin của y. Sau những tháng ngày chênh vênh ấy, Tâm quyết định tự lật sang trang mới cho cuôc đời mình. Tâm vào Nghệ An kinh doanh nhà nghỉ nhưng rồi quyết định này của Tâm một lần nữa không đúng đắn.
Nhiều người lo ngại Tâm sẽ “ngựa quen đường cũ” vì vùng đất Nghệ An ngoài những điều tốt đẹp còn được biết đến đó là “thủ phủ” của cái chết trắng. Liệu Tâm có không một lần nữa vướng vào thứ đó? Liệu Tâm đã thực sự đoạn tuyệt? Nhưng trước quyết định của Tâm, cộng với con đường làm ăn Tâm đưa ra là kinh doanh nhà nghỉ nên mọi người vẫn đặt nhiều hy vọng vào anh. Quá khứ, nhất định chỉ là quá khứ.
Nhưng rồi, số phận một lần nữa trêu đùa Tâm. Công việc kinh doanh nhà nghỉ của Tâm không thuận lợi khiến nợ nần ngày chồng chất. Dịch Covid-19 bùng phát dẫn đến lượng khách ngày càng ít đã đẩy Tâm đứng trước bờ vực phá sản. Khi không còn đường lui, Tâm đã không thắng được chính mình, anh một lần nữa nhắm mắt, bước chân vào con đường ma túy dù biết rõ hành vi đó bị pháp luật nghiêm cấm.
Ngày 20/5, Hoàng Minh Tâm nhận được điện thoại của Cường (không rõ lai lịch, địa chỉ cụ thể) đặt mua 1 kg ma túy đá, 1 kg Ketamine, 2 bánh Heroin và 30 gói hồng phiến với giá 1 tỷ đồng. Tâm đồng ý. Để có ma túy bán cho khách, Tâm gọi điện cho người đàn ông tên Tươn (quốc tịch Lào) đặt mua ma túy với số tiền 700 triệu đồng. Tâm xin trả trước 300 triệu, số tiền còn lại khi nào bán được ma túy sẽ thanh toán và được bên bán đồng ý.
Để có tiền trả trước cho Tươn, Tâm liên lạc với bạn bè xin vay tiền. Để được bạn bè “hỗ trợ” Tâm nói dối cần tiền làm ăn, mặc nhiên không khai việc buôn ma túy. Thương Tâm nợ nần, bạn bè cho vay tiền. Cầm 300 triệu đồng trong tay, sáng 1/6, Tâm đi xe khách từ Hưng Yên đến khu vực cửa khẩu Thông Thụ, thuộc xã Tiền Phong, huyện Quế Phong để mua ma túy. Đến nơi, Tâm đưa 300 triệu đồng cho Tươn và nhận lại ma túy được bỏ trong ba lô.
Sau khi nhận ma túy, Tâm đem về nhà trọ đã thuê trước đó ở xã Diễn Yên, huyện Diễn Châu (tỉnh Nghệ An). Tại đây, Tâm gọi điện cho Cường nói đến nhà trọ mình để lấy “hàng”. Chiều 2/6, Cường cùng một người đàn ông đi đến nhà trọ của Tâm để lấy ma túy. Người đàn ông đi cùng Cường bỏ “hàng” vào thùng các tông rồi yêu cầu Tâm mang thùng trên ra cổng để nhận tiền. Khi Tâm mang thùng chứa ma túy ra đến cổng nhà trọ thì bị đoàn đặc nhiệm phòng chống tội phạm ma túy- Bộ tư lệnh cảnh sát biển bắt quả tang. Lợi dụng sơ hở, Cường và người đàn ông đi cùng chạy thoát. Tang vật thu giữ là hơn 3,2kg ma túy và sau đó Tâm đã bị TAND tỉnh Nghệ An tuyên phạt án tử hình về tội “Mua bán trái phép chất ma túy”.
Ngay thời khắc nhận án tử, môi Tâm không tự chủ nhếch lên mà run run, muốn nói gì đó nhưng lại vô thức nuốt xuống. Những hình ảnh xưa cũ như thước phim được tua nhanh, xoẹt qua trước mắt. Đó là hình ảnh cha mẹ, vợ con y và có cả những ngày tháng tù tội của y trước đó. Vậy là những người thân yêu của Tâm vừa vượt qua được bi thương cũ giờ lại vì anh ta hứng chịu thêm bi thương khác.
Ngày xét xử, người thân của Tâm đã vượt chặng đường dài để đến phiên tòa. Không ai biết đằng sau vẻ mặt lạnh lùng của Tâm thực là gì, là vô cảm? Là bất cần đời? Đối lập với nước mắt, nỗi thống khổ của người thân, Tâm chỉ có mỗi gương mặt băng lãnh. Thậm chí, Tâm còn rất “kiệm” cả hành động ngoái đầu xuống nhìn người thân. Đó là Tâm đang cố gắng đưa ra một vỏ bọc hoàn hảo nhất để đối diện với họ. Y sẽ chết, không bao lâu nữa sẽ chết! Cái sự thật khốn khổ ấy đã bao phủ, khiến bầu trời của Tâm giờ đây chỉ toàn là một màu xám xịt. Tâm chẳng dám mong rằng một ngày sẽ có mây trắng, trời xanh và có thêm cầu vồng. Cho nên, Tâm muốn thực lòng mà đối diện, không muốn bi lụy thêm cho những người thân yêu của mình.
Xe chở phạm lao nhanh ra đường lớn. Sân tòa chỉ còn lại những người thân của Tâm. Nơi bậc thềm, người cha ngồi bệt xuống nền xi măng, lấy ra điếu thuốc châm lên.
Ông, là đang mượn thứ khói trắng nhả ra vằn vện kia để che đi sự đau thương tột cùng trên mặt. Bàn tay chai sạn cũng không biết từ lúc nào đã bị thứ ấm, đắng chát làm ướt dần.