Sau lưng bố
Ngày còn bé, điều tôi thích nhất là được ngồi sau lưng bố, ôm chặt lấy tấm lưng rộng ấy và nghe tiếng lạch cạch từ chiếc xe đạp Thống Nhất màu xanh của bố. Bố chở tôi đi học, đi chơi quanh những con đường làng quen thuộc, tôi đều cảm nhận rõ sự vững chãi và ấm áp từ tấm lưng của bố. Sau lưng bố, tôi thấy cả bầu trời bình yên, thấy cuộc đời chẳng có điều gì đáng sợ, bởi tôi biết mình đang được bố chở che, bao bọc.
Tấm lưng quen thuộc ấy, đối với tôi không chỉ là chỗ tựa vững chắc mà còn là cả bầu trời yêu thương. Mỗi lần áp mặt vào tấm lưng ấm áp ấy, tôi cảm giác lưng bố như tấm khiên vững chắc, rắn rỏi, che chắn mọi giông bão cuộc đời để tôi được bình yên lớn lên trong vòng tay gia đình.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, tôi lớn lên và những lần được ngồi sau lưng bố ít dần. Cuộc sống cuốn tôi đi với học hành, công việc và bao bộn bề, lo toan, nhưng mỗi khi mỏi mệt, yếu lòng, tôi lại nghĩ về bố. Cuộc sống ngoài kia chẳng dễ dàng gì, mỗi khi nó làm tôi tổn thương, chỉ cần về nhà, được nhìn thấy bóng dáng bố ngồi lặng lẽ sửa lại chiếc xe đạp cũ, hay lúi húi chăm cây ngoài vườn, tôi lại thấy lòng mình dịu lại.
Bố ít nói, nhưng qua từng cử chỉ, hành động, tôi hiểu được tình yêu thương lặng thầm mà bố dành cho tôi. Bố không hay thể hiện, nhưng luôn sẵn sàng đứng ra bảo vệ, chở che cho tôi. Có những nỗi lo, nỗi đau, bố chẳng bao giờ nói ra, mà chỉ âm thầm gánh lấy, để các con của mình được bình yên, vui vẻ.
Rồi một ngày, bố rời xa tôi mãi mãi... Hình ảnh bố đạp xe chiều ngược gió đón tôi đi học về, tấm lưng rộng chở che cho tôi chỉ còn lại trong ký ức. Mỗi lần nhìn di ảnh bố với nụ cười hiền hậu, lòng tôi lại quặn thắt. Căn nhà cũ vẫn còn đó, góc hiên bố thường ngồi vẫn còn đó, cây mai, cây hồng bố trồng vẫn còn đó, chỉ là bóng dáng quen thuộc đã hóa thành những kỷ niệm. Tôi hoang mang, chơi vơi giữa những khoảng lặng của nỗi nhớ, của những điều chưa kịp nói với bố.
Tôi hay mơ về bố. Có những đêm, tôi tưởng như vừa thấy mình lại được ngồi sau lưng bố, áp má vào tấm lưng ấy mà khóc nức nở như ngày bé. Cũng có lúc tôi mơ thấy mình đang đấm lưng cho bố sau những giờ bố làm việc vất vả và bố cười hiền ôm tôi vào lòng nựng yêu “con gái có hiếu”. Có những lúc khó khăn tưởng chừng không thể gượng dậy, như có một bàn tay vô hình đặt lên vai tôi, tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Tôi cảm nhận, dù đã đi xa nhưng bố vẫn luôn dõi theo tôi, ký ức về bố như một chốn bình yên để tôi tìm về nương tựa. Mỗi khi cuộc sống thử thách, tôi lại tự nhủ: "Sau lưng mình, vẫn có bố".
Bố ơi, con ước gì được một lần nữa ngồi sau lưng bố, được cảm nhận hơi ấm và sự bình yên đến lạ thường. Nhưng con hiểu rằng, dù không còn bên con bằng hình hài, nhưng bố vẫn mãi là chỗ dựa tinh thần lớn lao, là niềm tin để con bước tiếp trên đường đời. Dù giờ đây, tất cả chỉ là những ký ức, nhưng con biết, sau lưng con vẫn luôn có bố.
Chào nhé yêu thương, mùa thứ 4, chủ đề “Cha” chính thức ra mắt từ ngày 27-12-2024 trên bốn loại hình báo chí và các hạ tầng số của Đài Phát thanh - Truyền hình và Báo Bình Phước (BPTV), hứa hẹn sẽ mang đến cho công chúng những giá trị tuyệt vời của tình cha thiêng liêng, cao đẹp.
Hãy gửi đến BPTV những câu chuyện xúc động về Cha bằng cách viết báo, viết bài cảm nhận, thơ, tản văn, video clip, bài hát (có bản thu âm),... qua email chaonheyeuthuongbptv@gmail.com, Phòng Thư ký biên tập, Đài Phát thanh - Truyền hình và Báo Bình Phước, số 228, Trần Hưng Đạo, phường Tân Phú, thành phố Đồng Xoài, tỉnh Bình Phước, số điện thoại: 0271.3870403. Thời gian nhận bài từ nay đến hết ngày 30-8-2025.
Bài viết chất lượng sẽ được đăng phát lan tỏa, được trả nhuận bút, đồng thời tặng thưởng khi khép lại chủ đề với 1 giải đặc biệt và 10 giải xuất sắc.
Hãy cùng “Chào nhé yêu thương” mùa 4 viết tiếp câu chuyện về Cha, để những câu chuyện về Cha được lan tỏa và chạm đến trái tim mọi người!
Nguồn Bình Phước: https://baobinhphuoc.com.vn/news/19/170987/sau-lung-bo