Sinh nhật thứ 15, con mới biết món quà duy nhất mẹ tặng chính là trái tim mình
4 năm sau lần ngất đi, vào sinh nhật thứ 15, cô bé phát hiện bức thư của mẹ với những dòng chữ nhảy múa trước mặt.
Nhìn lại hơn 40 năm cuộc đời, điều tôi cảm thấy tự hào và hạnh phúc nhất là mình được làm bố của những đứa trẻ tuyệt vời. Tôi rất yêu thương con và tôi dám chắc rằng bất kỳ bậc cha mẹ nào cũng sẽ làm bất cứ điều gì để con cái của mình hạnh phúc. Mỗi sáng tỉnh giấc, tôi cảm thấy biết ơn vì những đứa con của mình vẫn đang yên ổn và hạnh phúc với cuộc sống riêng của chúng. Có một câu chuyện về người bạn mà tôi luôn cảm động mỗi khi nhớ lại. Đối với tôi, câu chuyện ấy giống như biểu tượng về tình yêu thương mà bậc cha mẹ có thể dành cho đứa con của mình.
Tôi không thể quên buổi chiều hôm đó, tôi xách theo giỏ trái cây và bước thật nhanh đến bệnh viện. Khi đã tìm được đúng căn phòng mình cần đến, tôi đứng sững trước cửa và lén nghe cuộc đối thoại giữa bạn tôi và cô con gái 11 tuổi của anh. Cô bé hỏi: "Bố định tặng món quà gì vào sinh nhật lần thứ 15 của con?". Bạn tôi ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời: "Còn nhiều thời gian mà, đợi đến lúc ấy bố sẽ trả lời con". Chỉ vài phút sau, cô bé ngất xỉu và được chuyển ngay sang phòng cấp cứu. Vì quá sợ hãi và lo lắng, tôi vẫn đứng chôn chân một chỗ nhưng tai tôi nghe rõ lời bác sĩ nói với bạn mình: "Cô bé không còn sức nữa, nhịp tim yếu lắm rồi, có lẽ chúng tôi không thể làm gì hơn".
Tôi quyết định ở lại bệnh viện, cùng bạn mình chờ khoảnh khắc cô bé có thể mở mắt hoặc cử động. Bạn đẩy tôi ra: "Cậu về đi, mọi người ở nhà đang mong cậu đấy. Khi nào con bé tỉnh lại, tớ sẽ nhắn nó là cậu đã đến". Tôi nhất quyết không chịu về chỉ vì một ý nghĩ, nếu về lúc đó, rất có thể tôi sẽ không còn cơ hội để được nghe giọng nói của cô bé nữa. Bạn tôi đành chấp nhận để tôi ngồi chờ ngoài hành lang cho đến khi con gái anh tỉnh lại. Tôi không nhớ hôm ấy mình đã chờ mấy tiếng đồng hồ. Tôi không muốn ăn hay uống, đơn giản là vì bạn tôi cũng chưa chịu uống ngụm nước nào từ lúc con gái anh ngất lịm.
Bóng đèn trong phòng bệnh nhấp nháy làm tôi giật mình. Tôi biết điều kỳ diệu nào đó vừa xảy ra. Một lần nữa, tôi lại đóng vai kẻ nghe lén. Cô bé cố gắng hết sức mới cất lên được vài tiếng khiến tôi chảy nước mắt: "Bố ơi, bác sĩ đã nói với bố rằng... con... sắp chết chưa?". Bạn tôi lắc đầu: "Không, không, làm gì có chuyện ấy, chắc chắn con sẽ tiếp tục sống, thật hạnh phúc và khỏe mạnh cùng bố". Nói xong, bạn tôi vội vã quay đi với những giọt nước mắt lăn dài trên má. Hiểu ý của bạn, tôi quay vào, tiếp tục đoạn hội thoại dang dở. Điều khiến tôi đau lòng là cô bé dường như không nhận ra sự xuất hiện của tôi. Cô bé tiếp tục hỏi: "Làm thế nào bố có thể chắc chắn như vậy?". Tôi nghẹn ngào đáp lại: "Bởi vì... bố biết, đơn giản thế thôi".
Phép màu đã đến với cô bé. 4 năm sau, đúng ngày sinh nhật lần thứ 15, cô bé được xuất viện sau một quá trình miệt mài tập luyện để hồi phục, bạn tôi lái xe đưa con trở về nhà. Sau khi đặt lưng lên giường để nghỉ ngơi, cô bé phát hiện một bức thư đặt trên bàn kê cạnh giường.
Những dòng chữ hiện ra, nhảy múa trước mặt cô bé: "Con gái yêu của mẹ, nếu con đang đọc lá thư này, điều đó có nghĩa là mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp. Không biết con còn nhớ không, cách đây không lâu, con từng hỏi mẹ một câu mà con đã từng hỏi bố con, rằng mẹ sẽ tặng gì vào sinh nhật lần thứ 15 của con. Lúc đó, mẹ chần chừ không trả lời nhưng ngay lúc đó mẹ đã biết món quà duy nhất mẹ có thể trao cho con chính là trái tim của mẹ".