Bức tranh hai người mẹ

Dịch COVID-19 quái ác đã cướp đi người mẹ của Dần. Từ ngày mẹ mất, Dần không có ai chăm sóc, cứ ngơ ngơ, ngác ngác. Mấy bà hàng xóm xúm vào lo cho nó cái ăn, mong qua đận dịch bệnh. Nó buồn đi lang thang, rồi bỏ nhà ra phố mua đồ nghề đi đánh giày. Ngày đi làm, tối về ngủ nơi nhà kho vật liệu bỏ hoang bên chiếc cầu vừa xây xong. Trong căn nhà lạnh lẽo, nó thấy sợ. Nó thấy như mẹ đang hiện về trách móc, sao nỡ bỏ nhà mà đi. Ở nhà còn có bà con, chòm xóm. Tiếng dế rền rĩ, tiếng gió xào xạc làm cho nó thấy cô đơn. Nỗi buồn, sự mệt nhọc làm cho nó thiếp đi như cún con.

Còn một mùa Xuân để nhớ

1 . Mùa đông năm 1967, Ban Tuyên - Văn - Giáo Quảng Nam về ở thôn Nhụ Sơn, xã Kỳ Yên, Tam Kỳ. Lần thứ ba trong năm di dời cơ quan. Tiểu ban Tuyên truyền - văn nghệ - báo chí có căn nhà mới đúng nghĩa trong khu vườn hoang bên triền con sông Vàng, cách mỏ vàng Bông Miêu chừng cây số. Nhà, bàn ghế, giường nằm làm toàn cây cau và lợp tranh săn trắng muốt, khá đẹp. Chưa hết thỏa thích, hai tuần sau bị tàu gáo Mỹ phát hiện bắn cháy. Lại vào rừng cho yên. Cái lạnh, cái đói ở rừng cuối đông, có đêm nằm trong võng ni-lông mỏng như lụa nên càng buốt, cộng với nỗi nhớ Tết sắp về, rồi bom tọa độ, pháo cầm canh của địch ình oàng lúc xa lúc gần không sao ngủ được.