Tháng Ba nghĩ về mẹ...

Tháng Ba về, nắng đã bớt hanh hao, gió xuân vẫn còn vương vấn trên những cánh đồng, len lỏi vào từng góc phố, từng con hẻm nhỏ. Giữa những ngày tháng Ba dịu dàng ấy, tôi lại nghĩ về mẹ - người phụ nữ bình dị nhưng vĩ đại nhất trong lòng tôi.

Mẹ không phải là một người phụ nữ nổi bật giữa đám đông, cũng chẳng sở hữu những điều hào nhoáng hay cao sang. Mẹ chỉ là một người phụ nữ tần tảo và nhẫn nại. Từ ngày tôi còn nhỏ, mẹ đã gắn liền với những buổi chợ sớm, với đôi bàn tay chai sạn vì mưu sinh, với dáng hình lam lũ nhưng luôn ấm áp yêu thương.

Tôi nhớ những sáng tinh mơ, mẹ đã thức dậy từ rất sớm. Khi nhà còn chìm trong giấc ngủ, mẹ lục đục nhóm bếp, nấu vội nồi cơm rồi gói ghém mấy mớ rau, con cá để mang ra chợ. Mẹ đội trên đầu chiếc nón lá sờn cũ, gánh trên vai cả nỗi lo cơm áo gạo tiền, cả tình yêu thương dành cho gia đình. Mẹ chưa bao giờ than vãn, chưa bao giờ kêu mệt. Chỉ có những vết chai dày lên theo năm tháng, những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt khắc khổ.

Ngày còn bé, tôi thường trách mẹ sao không chịu nghỉ ngơi, lúc nào cũng tất bật với công việc. Nhưng lớn lên, tôi mới hiểu: phụ nữ khi đã làm mẹ, họ không còn nghĩ nhiều cho bản thân nữa. Cả cuộc đời của mẹ chỉ xoay quanh hai chữ “gia đình” - nơi mà mẹ sẵn sàng đánh đổi tất cả để vun vén, chở che.

Tháng Ba - tháng của những người phụ nữ, của những lời tri ân chân thành nhất. Người ta tặng hoa, gửi những món quà xinh xắn cho mẹ, cho vợ, cho chị em gái. Còn tôi, tôi muốn tặng mẹ những giây phút bình yên nhất, những ngày không phải lo lắng hay vất vả. Nhưng liệu có dễ dàng không, khi mẹ đã quen với sự tần tảo?

Mẹ tôi không thích hoa, cũng chẳng mấy quan tâm đến những món quà đắt tiền. Cả cuộc đời mẹ là những điều giản dị, là những niềm vui nhỏ bé nhưng đủ đầy. Chỉ cần bữa cơm gia đình ấm cúng, chỉ cần con cái mạnh khỏe, ngoan ngoãn, vậy là mẹ mãn nguyện. Tôi nhớ có lần, tôi cố tình mua một bó hoa thật đẹp về tặng mẹ, nhưng mẹ chỉ cười hiền rồi bảo: “Hoa đẹp lắm, nhưng để dành tiền mà lo cho cuộc sống, con ạ!”...

Tháng Ba về, tôi lại nhớ những ngày thơ bé, những lần ngồi bên hiên nhà, tựa vào lòng mẹ nghe mẹ kể chuyện. Giọng mẹ trầm ấm, nhẹ nhàng như một làn gió mát, vỗ về tuổi thơ tôi. Tôi đã lớn lên trong những câu chuyện bình dị của mẹ, trong tiếng ru ngọt ngào và cả những hy sinh thầm lặng.

Mẹ chẳng bao giờ đòi hỏi gì từ chúng tôi. Điều mẹ mong nhất chỉ là con cái được trưởng thành, sống tốt và biết yêu thương. Những giấc mơ của mẹ không phải là những điều xa vời, mà đơn giản chỉ là nhìn thấy chúng tôi hạnh phúc.

Tôi từng hỏi mẹ: “Ngày xưa mẹ có ước mơ gì không?”. Mẹ chỉ cười, bảo rằng: “Ngày xưa mẹ chỉ mong có đủ gạo để nấu cơm, có manh áo lành để mặc, thế là đủ vui rồi”. Nhưng tôi biết, sâu thẳm trong lòng mẹ, cũng có những khao khát bị vùi lấp bởi bộn bề cuộc sống. Mẹ chưa bao giờ có một ngày thanh thản để nghĩ cho riêng mình, chưa bao giờ dám buông bỏ những lo toan.

Tháng Ba, người ta hay nhắc về vẻ đẹp của phụ nữ, ca ngợi họ bằng những ngôn từ mỹ miều nhất. Nhưng với tôi, vẻ đẹp của mẹ không nằm ở những điều cao sang mà ở chính sự bình dị, tảo tần và nhân hậu. Đó là vẻ đẹp của đôi bàn tay đã nhăn nheo vì nắng mưa, của đôi mắt đầy yêu thương dù đã vương đầy vết chân chim. Đó là vẻ đẹp của sự kiên trì, bền bỉ trước mọi khó khăn, là sự bao dung không gì có thể đo đếm được.

Tôi lớn lên, rời xa quê hương để đi học, đi làm, để theo đuổi những giấc mơ của riêng mình. Có những ngày tôi mải mê với cuộc sống nơi phố thị mà quên mất mẹ vẫn ở đó, chờ đợi những cuộc gọi, những lần trở về. Có những lúc tôi vô tâm không nhận ra rằng mẹ đã già đi, mái tóc đã nhiều thêm sợi bạc. Nhưng dù thế nào, mẹ vẫn luôn dang rộng vòng tay, vẫn luôn là nơi bình yên nhất để tôi quay về.

Tháng Ba về, tôi muốn nói với mẹ rằng: “Cảm ơn mẹ, vì tất cả!”. Cảm ơn mẹ vì những hy sinh, những tảo tần suốt bao năm qua. Cảm ơn mẹ vì đã cho con một tuổi thơ đầy ắp yêu thương, vì đã dạy con biết trân trọng những điều giản dị nhất trong cuộc sống.

Tháng Ba nghĩ về mẹ… nghĩ về những điều giản dị nhưng thiêng liêng nhất. Mẹ không phải là người phụ nữ hoàn hảo, nhưng trong lòng tôi, mẹ là tất cả. Và có lẽ, với mỗi người con, mẹ luôn là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời này.

TRÂM ANH

Nguồn Lâm Đồng: https://baolamdong.vn/van-hoa-nghe-thuat/202503/thang-ba-nghi-ve-me-f504ebb/