Thấy con trai không cho vợ về ngoại ăn Tết, mẹ chồng nói ngay câu này khiến nàng dâu rơi nước mắt
Nhờ mẹ chồng mà sau 3 năm trời, cuối cùng tôi cũng đã được về nhà bố mẹ đẻ ăn Tết.
Người ta bảo lấy chồng xa thì khó về nhà ngoại ăn Tết còn tôi dù chẳng xa xôi gì nhưng cũng không khác bao nhiêu. Bởi suốt 3 năm nay, chưa có 1 cái Tết nào tôi được về nhà ngoại dù khoảng cách giữa 2 nhà chỉ là hơn 60km. Nghe thì thật vô lý nhưng đó hoàn toàn là sự thật.
Vợ chồng tôi ở cùng 1 tỉnh nhưng khác huyện. Ngày yêu nhau thì không sao nhưng khi lấy về mới biết anh là một người ích kỷ và gia trưởng. Điều này lại càng thể hiện rõ mỗi dịp Tết nhất bởi lúc nào anh cũng muốn tôi ở nhà phục vụ, dọn dẹp nhà cửa để anh mời bạn bè về ăn uống thoải mái.
Không chỉ có thế, từ mùng 1 đến mùng 5, ngày nào chồng tôi cũng bắt 2 vợ chồng phải cùng nhau đi chúc Tết họ hàng nhà nội và bạn bè. Và tuyệt nhiên, anh chẳng hề đả động gì đến nhà ngoại.
Năm đầu tiên về làm dâu, tôi bảo sẽ về bên ngoại chiều mùng 2 để thăm bố mẹ và họ hàng bên đấy, anh không đồng ý. Lúc đó nghĩ đến chuyện là dâu mới nên tôi nín nhịn nhưng đến năm thứ 2, chồng tôi vẫn tiếp tục không cho vợ về.
Năm ngoái, vợ chồng tôi cãi nhau một trận nảy lửa ngay hôm mùng 1 Tết khi tôi nói muốn về ngoại. Anh bảo: "Cô buồn cười nhỉ? Lấy chồng thì phải theo chồng chứ đằng này cứ lễ tết là đòi về ngoại. Cô nhìn xem có ai như cô không? Nếu muốn thì về đấy ở luôn đi, đừng có quay lại đây nữa."
Tết năm nay, biết tính chồng khó chịu như thế nên tôi cũng chẳng buồn xin xỏ gì nữa. Mẹ tôi gọi điện hỏi tết năm nay có về không tôi không biết trả lời như thế nào nên đành bảo: "Con chưa biết được mẹ ạ. Có gì con báo sau". Mọi năm tôi vẫn dối bà là con còn nhỏ, hay ốm yếu nên ngại không muốn cho đi lại nhưng năm nay thì không biết lấy lý do gì nên càng nghĩ đến tôi lại càng tủi thân và uất ức đếnphát khóc.
Đúng lúc tôi vừa dọn nhà vừa rơm rớm nước mắt thì mẹ chồng tôi bắt gặp. Chúng tôi không sống chung cùng bố mẹ chồng mà được cho ở riêng nên lâu lâu bà lại sang chơi. Thấy con dâu mắt đỏ hoe, bà không nói gì mà vẫn giả vờ nói chuyện bình thường. Đến lúc chuẩn bị về, mẹ chồng tôi không nhịn được mới hỏi:
- Con làm sao thế? Tết nhất đến nơi mà mặt buồn rười rượi, mắt thì đỏ hoe.
- Con...
Từ trước đến nay, dù biết mẹ chồng là người tốt nhưng tôi không dám than vãn gì bởi dù sao chồng tôi cũng là con trai bà. Nhưng có lẽ lúc đó quá ấm ức nên tôi đã không kìm được mà òa khóc như 1 đứa trẻ, vừa khóc vừa kể hết nỗi khổ tâm của mình.
Sau khi nghe xong từ đầu đến cuối, bà chỉ nhẹ nhàng bảo tôi: "Thế mà từ trước đến nay con không nói với mẹ. Được rồi. Mẹ định về nhưng thôi, đợi chồng con về để nói chuyện. Con cứ dọn dẹp nhà cửa bình thường đi".
Một lát sau, chồng tôi về, thấy mẹ ngồi chờ thì khá ngạc nhiên bởi chẳng mấy khi bà đến nhà tôi vào giờ này cả. Bà gọi anh vào phòng nói chuyện. Tôi không biết họ nói chuyện gì nhưng thỉnh thoảng lại nghe mẹ chồng quát lớn. Trong đó, câu nói mà tôi nghe rõ nhất là: "Làm đàn ông đừng có ích kỷ. Nhà này có bố mày như thế chưa đủ à? Năm nay đưa vợ con về ngoại ăn Tết. Mẹ mà không thấy làm đúng như thế thì đừng có trách."
Lúc sau, chồng tôi ra ngoài với gương mặt sa sầm. Anh nói với giọng miễn cưỡng: "Năm nay, chiều mùng 2 nhà mình về ngoại". Tôi không khỏi sung sướng quay sang nhìn mẹ chồng thì bà đang mỉm cười động viên tôi.
Đến khi tiễn mẹ chồng ra tận cửa, bà vỗ vai tôi bảo: "Tết nhất là đoàn viên mà. Con lấy chồng rồi nhưng vẫn còn bố mẹ ở nhà cũng cần được gặp con, gặp cháu chứ. Với lại từ giờ trở đi, có gì ấm ức là phải nói ngay với mẹ nghe chưa?". Nhìn theo bóng mẹ chồng đi về, tôi chỉ biết vừa khóc vừa thầm cảm ơn lần nữa mà thôi.