Thềm nhà có hoa
Điều tuyệt vời nhất của đời người là khi được sống trong vòng tay của những người thân yêu. Càng tuyệt vời hơn khi xung quanh ta là khoảng trời bình yên cùng thiên nhiên tươi đẹp.
Sáng Chủ nhật, khi mặt trời đã lên cao, những tia nắng dịu dàng khẽ rơi bên thềm. Gió cuối thu nhẹ nhàng, cành lá khẽ lao xao. Những chú chim chào mào trong lồng đang hót líu lo. Tiếng nhạc rộn ràng trong xóm nhỏ. Người người gạt bỏ lo toan để tận hưởng ngày nghỉ sau một tuần miệt mài lo cơm áo, gạo tiền. Riêng tôi, vẫn trầm ngâm một góc vì những bộn bề khiến bản thân trăn trở mấy ngày qua. Cảm giác như lại có thêm một ngày dài bất tận đang chờ mình.
Lúc này, các con xem phim hoạt hình thư giãn sau một tuần chăm chỉ học tập. Chồng tôi dọn dẹp, cắt tỉa cây ngoài vườn. Anh tỉ mỉ tỉa cành hoa đã tàn cho xuống đất. Những cánh hoa lìa cành gặp cơn gió thổi xoay vòng như chong chóng trước khi chạm đất. Biết tôi thích hoa lá mộng mơ, chồng gọi ra thềm bày trò thả hoa rơi và quay phim, chụp ảnh lưu giữ khoảnh khắc đẹp của hoa. Tôi biết, chủ yếu chồng muốn kéo tôi ra vườn ngắm hoa cho thoải mái tinh thần. Những cánh hoa được anh gom lại và 3 mẹ con tôi tung lên không trung cho rơi từ từ xuống đất tạo thành những cái chong chóng nhỏ xinh. Tôi vẫn thường bị mê hoặc bởi những điều đơn giản ấy.
Hai cô con gái thấy tôi thích thú với trò chơi con trẻ nên tham gia cùng ba làm thợ quay phim cho tôi tung hoa. Kết quả là một đoạn phim ngắn có hoa rơi, có tiếng chim hót líu lo trong vườn, có tiếng cười giòn tan của cả nhà được ra đời. Đó là những thanh âm ngọt ngào của cuộc sống. Nhìn những chiếc chong chóng hoa nhẹ nhàng rơi mà lòng tôi nhẹ bẫng, quên đi trăn trở những ngày qua… Trước những áp lực trong công việc, cuộc sống hằng ngày, tôi vẫn thường dừng lại, bước ra vườn hoặc đi dạo ở công viên để hít thở không khí trong lành. Cảm nhận từng làn gió thổi nhè nhẹ vào người như vỗ về, ôm ấp tôi.
Những cánh hoa rơi xuống làm tôi nhớ về kỷ niệm khi còn sống chung với ba mẹ. Nhà bác hàng xóm có cây chò nâu cao lớn. Mỗi bận gió thổi, những quả chò nâu với hai cánh mỏng khẽ bay trong gió. Gió càng lớn chò nâu bay càng xa, bay sang tận nhà tôi. Tôi đưa tay bắt lấy những cánh chò, nâng niu trong lòng bàn tay một chút rồi lại tung lên trời cho nó tiếp tục bay theo cơn gió. Chò nâu xoay tít cùng gió như nhảy vũ khúc mùa hè trước khi chạm đất… Nhìn tôi mơ màng với ký ức xưa cũ, hai bé con lay nhẹ: "Mẹ ơi vui quá, mình chơi tiếp nha". Tôi thấy lòng mình thật ấm áp, hạnh phúc. Mọi lo toan, ưu phiền tan biến trước tình yêu của anh và các con.
Tôi vui vì trong mọi hoàn cảnh luôn có chồng và các con đồng hành. Và thầm cảm ơn người bạn đời đã không quên để ý tới những sở thích nhỏ nhặt của tôi. Cảm ơn vì anh vẫn luôn ở đó, chìa tay ra nâng tôi dậy trong những lúc tôi loay hoay với hành trình của mình.
Nguồn Bình Phước: https://baobinhphuoc.com.vn/news/19/153463/them-nha-co-hoa