Tình chờ
Hải vuốt nhẹ mái tóc, lại nhấp chén rượu rồi chìm vào cơn say như thường lệ. Ngày nào Hải cũng say rồi nhớ về mối tình đau khổ của anh. Hải yêu Huệ đến thiết tha, cháy bỏng. Mối tình đơn phương có thể đang độ đơm hoa kết trái thì lại rơi vào cảnh tréo ngoe. Hải thất tình lần nữa…
Ngày hai người chuẩn bị làm đám cưới, Huệ phải sang mãi tỉnh bên để mời họ hàng ở xa về dự. Người nhà quê rất trân trọng việc cưới hỏi được mời mọc đàng hoàng. Thành ra, Huệ phải cất công đón xe khách đi mấy tiếng đồng hồ. Cô đi cùng chuyến xe với Huy. Huệ trúng tiếng sét ái tình với Huy rồi bỏ cả gia đình, trầu cau cưới hỏi mà đi theo người ấy. Hải ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Rõ ràng, một ngày trước đó, Huệ và anh vẫn còn ríu rít nói về chuyện tương lai.
Hải yêu Huệ từ ngày hai người còn học chung trường cấp ba. Huệ có mái tóc dài thướt tha, đen nhánh. Mỗi khi Huệ cười, hai má lúm đồng tiền sâu hoắm ẩn hiện. Một người con gái đẹp dịu dàng hẳn rất dễ làm cho các chàng trai uống phải cơn say, trong đó có Hải.
Huệ chan hòa với mọi người nhưng không yêu Hải, mặc cho anh làm đủ mọi cách tán tỉnh cô. Huệ cũng chẳng yêu ai. Cuộc tình cứ hững hờ trôi đi qua năm tháng. Bao cô gái cũng yêu Hải và ngóng đợi tình yêu của anh. Nhưng tình cảm như trò rượt đuổi trốn tìm. Hải cũng chẳng thể rung động với ai khác ngoài Huệ. Anh chắt chiu kỷ niệm những lần hai người gặp mặt chung qua đám bạn bè làm liều thuốc hâm nóng tình cảm cho riêng mình. Một mối tình đơn phương nhưng không câm lặng. Hải rất nhiều lần thổ lộ với Huệ nhưng cô không nhận lời.
Thời gian trôi qua, bạn bè cùng trang lứa cũng đều lấy chồng, lấy vợ. Những mảnh ghép có khoảng trống tự biết tìm đến nhau. Chỉ còn mỗi Huệ và Hải vẫn lẻ loi. Huệ mang trái tim cô đơn khi không yêu nổi một ai. Hải ôm khối tình con khi yêu Huệ mà không được đáp lại. Cho đến một ngày, Hải ngại ngùng hẹn gặp Huệ và ngỏ ý:
- Huệ này, hay chúng mình cưới nhau đi. Người ta cũng cưới nhau về rồi mới yêu nhau đấy thôi. Anh nghĩ tình yêu của mình đủ lớn để làm em yêu được anh.
Huệ nhíu ánh mắt dịu dàng, nhìn qua ô cửa sổ quán cà phê nhỏ trên thị trấn. Bầu trời mùa hạ, những đôi uyên ương bên đường níu áo nhau đi qua dưới ánh đèn vàng hắt hiu đổ bóng. Họ yêu nhau thắm thiết như sự nồng nàn, cháy bỏng của mùa hè hay để xua tan đi cái oi nồng. Huệ nhìn Hải rồi khẽ gật đầu buông xuôi:
- Thế thì cưới xong yêu anh vậy!
Hai người đèo nhau về, nghe gió lộng thổi mát rượi bên tai. Lần đầu tiên Hải mạnh dạn nắm lấy tay của Huệ ôm qua vòng eo của mình. Huệ không phản ứng nhưng cũng không thiết đan chặt tay vào nhau. Về đến cổng nhà, Hải nắm lấy bờ vai nhỏ bé của Huệ, ôm cô vào lòng. Hải chạm nhẹ đôi môi khô rát của mình vào đôi môi hình trái tim nồng nàn của Huệ. Bất giác, Huệ chạy thật nhanh vào nhà.
Hải đứng đó, lòng đầy vui sướng hân hoan. Lần đầu tiên được chạm vào cơ thể người con gái anh yêu, một cảm giác lâng lâng, mơ hồ đến khó tả. Dù sao thì anh cũng sắp được lấy cô. Mối tình đơn phương của Hải bấy lâu nay sẽ được đền đáp.
Ngày cưới sắp đến, Hải phấn khởi, hào hứng bao nhiêu thì Huệ lại tỏ ra hững hờ không quan tâm lắm. Cô buông xuôi cho phận mình tới đâu thì tới. Bao năm nay, Huệ miệt mài bên bục giảng. Cô giáo làng vẫn hy vọng mình có thể yêu ai đó nhưng trái tim thật lạ. Cô không thể rung động nổi với ai.
Người ta bảo Huệ có vấn đề về giới tính. Nhưng Hải biết, cô dịu dàng như thế nên chẳng có vấn đề gì đâu.
Cho đến tuần trước, cô gặp Huy - một người đẹp trai, đôi mắt đen như sóng nước mùa thu ẩn sau cặp lông mày rậm rạp. Huy tỏ ra là một anh chàng lãng mạn, hiểu biết. Huệ trúng tiếng sét ái tình. Cô quên mất vài ngày nữa đám cưới của cô và Hải sẽ diễn ra. Huy run run cầm bàn tay Huệ rồi nói:
- Em có bằng lòng đi với anh cùng trời cuối đất, nơi có những con người lạ, vùng đất lạ? Điều đó cũng thú vị lắm đấy chứ!
Huệ bỗng thấy việc mình cưới Hải như một sợi dây trói cuộc đời cô lại. Cô không yêu Hải và đám cưới này cô cũng chẳng còn thiết tha. Lần đầu tiên, trái tim cô rung động trước một người con trai. Huy đứng trước mặt Huệ mà tựa như tri kỷ, người mà cô đã gặp từ kiếp trước hay từ rất lâu rồi.
Huệ băn khoăn tự hỏi liệu có nên chạy về với Hải hay bỏ tất cả để đi theo tình yêu và hạnh phúc của đời mình - thứ tình yêu mà cô kiếm tìm bấy lâu nay. Cuối cùng, lý trí không thắng nổi trái tim. Huệ bỏ lại tất cả để chạy theo tình yêu. Hải ở lại ôm mối tình hờ hững đắng cay.
Từ ngày đó, Hải chìm vào men say. Anh luôn tự hỏi liệu người ta yêu nhau rồi mất bao lâu để quên được nhau? Anh đợi chờ điều gì nữa? Hải tìm quên trong hơi men, anh chìm vào quá khứ để tự ru ngủ con tim của mình. Ban ngày, nếu tỉnh rượu, Hải lại là một anh thợ mộc hiền lành. Đằng sau mái tóc bồng bềnh, đôi môi vụng về ít nói ấy là một trái tim lúc nào cũng chực rỉ máu.
Huệ sẽ không quay về. Nhất định cô ấy không quay về. Vậy cớ sao Hải vẫn đợi? Một sự đợi chờ vô vọng.
Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, người ta lại thấy Hải loạng choạng đi đến bên cầu. Chiếc cầu mà bao đôi lứa vẫn hay ngồi đó hẹn thề. Thấy Hải đi đến, các cặp đôi lánh xe đi chỗ khác. Họ nhường chỗ cho một người cô đơn.
Hải ngước lên nhìn trăng sáng. Anh nhắm mắt lại cho ánh trăng tan ra khắp mặt. Sợi tóc bồng bềnh ướt đẫm sương đêm. Khung cảnh đẹp thế này không biết Hải đang say trăng hay say rượu nữa.
Hải tưởng tượng đến Huệ đang đứng bên cầu. Nếu Huệ ở bên Hải lúc này, chắc chắn anh sẽ ôm cô vào lòng. Anh sẽ ngả mái tóc bồng bềnh ướt sương quện vào mái tóc đen dài của cô. Anh sẽ đặt nụ hôn lên môi nàng, nghe hạnh phúc lan tỏa trong từng tế bào trên cơ thể.
Nhưng Hải không hề tưởng tượng. Chính anh đang hôn ai đó kìa. Cũng là một người con gái đẹp có mái tóc dài, dáng người mảnh khảnh. Anh nắm lấy đôi tay mềm vụng dại, người con gái để cho Hải tự do làm những hành động yêu thương.
Không phải Huệ, mà là Thu - người đã đợi tình yêu của Hải bấy lâu nay. Thu là con gái ông chủ tiệm mộc. Thu cũng là cô giáo dạy nhạc. Đã rất lâu rồi Thu yêu Hải, một tình yêu đơn phương không nói. Thu thương Hải mỗi đêm chìm trong men say. Thu thương Hải ngày anh khóc khi Huệ bỏ anh trước ngày cưới. Những giọt nước mắt khóc cho người phụ nữ khác đã rung động trái tim của Thu. Thu tự nghĩ với lòng mình, chẳng có đợi chờ nào là vô nghĩa. Người ta bỏ cả trái tim để se sắt một nỗi niềm, ắt hẳn một ngày nào đó sẽ được đền đáp.
Đêm nay, Hải say, Thu lặng lẽ men theo lối anh đi trước đó. Lúc Hải ngửa mặt lên nhìn trăng cũng là lúc Thu tự tình với cỏ cây gần đó. Trong cơn men say chếnh choáng, Hải ôm Thu mà ngỡ là Huệ vào lòng. Thu hạnh phúc với thứ tình yêu ban phát ấy. Cô đợi một ngày Hải sẽ đến bên cô.
Sau cơn say bên cầu hôm ấy, Hải thấy cơ thể mình rạo rực. Hải khao khát tình yêu mãnh liệt mà ngay trong lý trí, anh không thể nào định hình nổi. Anh nhìn Thu đầy ngại ngùng với khuôn mặt thẹn thùng chín đỏ. Thu liếc nhẹ đôi mắt lóng lánh rồi thả vào gió một nét cười.
Hải thôi, không còn tìm đến men say mỗi đêm. Thay vào đó, anh thấy một khoảng trống như sự nhớ nhung. Bình thường, những ngày lạnh lẽo mùa đông này, anh sẽ nhớ về Huệ. Nhưng thật lạ lùng, hình ảnh của Thu lại lẩn khuất trong anh. Anh nhớ mùi hương mái tóc Thu còn vương lại. Một thứ gì đó thật tinh khiết, nhẹ nhàng len lỏi trong từng ngóc ngách cơ thể anh. Hải nghĩ có lẽ đấy là tình yêu.
Những ngày hè lộng gió, từng ngôi sao thắp nến trên bầu trời lấp lánh. Hải đem cây đàn guitar tự tình một mình bên cây ngọc lan tỏa ngát hương thơm. Vì là xưởng mộc nên khắp không gian toàn là gỗ. Những thớ gỗ to và nhỏ xếp chồng lên nhau đợi ngày bào nhẵn và người thợ mộc ghép vào thành những hình khối có ích. Một không gian nhỏ cho chàng trai với mái tóc bồng bềnh như sương sớm.
Hải ngồi dưới cây ngọc lan, miên man bên tình khúc "Đợi chờ" của nhạc sĩ Nhật Bằng - ca khúc mà ca sĩ Lệ Thu thể hiện rất thành công: "Trăng lắng sâu vào đêm đợi chờ. Đêm thế gian quạnh cô mịt mờ. Như ném ai vào cõi bơ vơ. Nhưng vẫn chưa tìm thấy người mơ…".
Thu mặc chiếc váy có thắt nơ hồng bên ngực trái. Cô đặt chiếc ghế gỗ ngồi cạnh Hải. Hai người nhìn nhau đắm đuối. Hải đàn, Thu hát; không gian đặc quánh sự đê mê say nồng, mặc dù chẳng phải hơi men của rượu. Hải nhẹ nhàng vén tóc mai cho Thu:
- Em à, sao em trốn ở đâu mà bây giờ anh mới tìm thấy. Em bắt anh đợi lâu quá đấy!
Thu mỉm cười khẽ nói:
- Đợi chờ vốn dĩ là quãng đường chuyển hóa của hạnh phúc. Chúng ta làm được điều đó đúng không anh?
Hải ôm Thu vào lòng, hơi ấm từ hai trái tim lan tỏa như chẳng có nỗi buồn nào vừa ngang qua đây. Chỉ có hương ngọc lan thơm ngát vẫn lặng lẽ tỏa hương.
Nguồn NLĐ: https://nld.com.vn/van-nghe/tinh-cho-20220730201859132.htm