Tòa nhà Quốc hội Bangladesh: triết lý văn hóa về sự tĩnh tại
Một trong những tòa nhà nghị viện khác biệt nhất trên thế giới, Jatiya Sangsad Bhaban của Bangladesh, đã trở thành biểu tượng của bản sắc và văn hóa sau khi quốc gia này chính thức tách khỏi Pakistan. Được xây dựng bằng vật liệu địa phương và được thiết kế thể hiện khả năng phục hồi thông qua quy mô hùng vĩ và ấn tượng, Jatiya Sangsad Bhaban là một công trình kiến trúc độc đáo của Bangladesh.
Hành trình của Tòa nhà Quốc hội
Được Chính phủ Pakistan khởi công vào năm 1959 như một phần mở rộng cho trụ sở Quốc hội của họ, khu phức hợp này sau đó được giao cho kiến trúc sư Louis Kahn thiết kế vào năm 1962. Tuy nhiên, quá trình xây dựng đã bị dừng lại vào tháng 3.1971 do Bangladesh tuyên bố độc lập khỏi Pakistan. Công trình cuối cùng trở thành biểu tượng của nền dân chủ và niềm tự hào đối với người dân Bangladesh sau khi nước này chính thức tách khỏi Pakistan vào tháng 12.1971. Tòa nhà Quốc hội cuối cùng được hoàn thành vào năm 1982 với chi phí 32 triệu USD, nhiều gấp đôi ước tính ban đầu.
Sự tĩnh lặng trong triết lý thiết kế
Thiết kế của Louis Kahn được hướng dẫn bởi các triết lý “tinh thần” và “sự tĩnh lặng”. Các bộ phận khác nhau của Tòa nhà Quốc hội được tổ chức xung quanh một trục trung tâm mạnh mẽ, tập trung vào tính đại diện cho văn hóa và di sản Bengal đồng thời tối ưu hóa việc sử dụng không gian. Sự kết hợp độc đáo giữa vật liệu bê tông và đá cẩm thạch làm tăng thêm sự khác biệt của cấu trúc. Kiệt tác kiến trúc hoành tráng này đã phát triển thành biểu tượng của sự tự do và kiên cường.
Khu phức hợp: một kiệt tác kiến trúc
Khu phức hợp Jatiya Sangsad do Kahn thiết kế bao gồm một tòa nhà trung tâm nằm trên mặt hồ nước, được bao quanh bởi các thảm cỏ xanh mướt trải dài, và những rặng cây xanh phủ bóng xuống các khu nhà ở cho các nghị sĩ Quốc hội. Mục đích thiết kế mà vị kiến trúc sư hướng tới là làm sao làm nổi bật nhất văn hóa và di sản Bengal đồng thời tối ưu hóa việc sử dụng không gian.
Tòa nhà nổi bật bởi sự đơn giản tĩnh tại, với những bức tường cao tạo thành các khối trụ khổng lồ, được tạo điểm nhấn bằng những đường cắt hình học lớn. Tòa nhà chính, nằm ở trung tâm của khu phức hợp, được chia thành ba phần - khu vực chính, khu vực phía Nam, khu vực cấp cao; một hồ nước nhân tạo bao quanh ba mặt của tòa nhà chính, kéo dài đến khu phức hợp là nơi ở của các nghị sĩ. Đặt tòa nhà với đường nét kiến trúc đặc biệt trên một hồ nước một cách khéo léo này đã khắc họa vẻ đẹp ven sông của Bengal và làm tăng thêm giá trị thẩm mỹ cho địa điểm cũng như triết lý lặng của cả không gian.
Nội thất mang dấu ấn địa phương
Thiết kế của Kahn thể hiện việc sử dụng các vật liệu địa phương, chẳng hạn như bê tông và đá cẩm thạch, không chỉ thể hiện sức mạnh và sự hiện diện mà còn là minh chứng cho các vật liệu và giá trị địa phương. Khối lượng khổng lồ của Tòa nhà Quốc hội có quy mô hoành tráng và hồ nhân tạo bao quanh tòa nhà đóng vai trò như một hệ thống làm mát và cách nhiệt tự nhiên, đồng thời tạo ra các điều kiện không gian và ánh sáng thú vị.
Các khoảng không hình học giống như những vết cắt trên các mặt khác nhau của mặt tiền tòa nhà tạo thêm tác động mạnh mẽ đến bố cục tổng thể. Những cấu trúc hình học này là những hình thức trừu tượng được tìm thấy trong văn hóa Bengal truyền thống nhằm tạo ra sự kết hợp giữa bản sắc văn hóa cũ và mới. Chúng cũng đóng vai trò là giếng trời chiếu sáng và hệ thống kiểm soát môi trường tự nhiên cho nội thất.
Louis Kahn và tầm quan trọng của ánh sáng
Đối với kiến trúc sư Kahn, ánh sáng là một khía cạnh thiết yếu trong thiết kế của một tòa nhà, không chỉ là một cách để chiếu sáng không gian mà còn coi ánh sáng như một tác nhân tạo ra không gian. Ông tin rằng ánh sáng tự nhiên có thể biến đổi và nâng cao không khí của nội thất, mang lại cho nó một chất lượng độc đáo và siêu việt mà không thể đạt được chỉ bằng các phương tiện nhân tạo. Do đó, các tác phẩm kiến trúc của ông thường thể hiện khả năng vận dụng ánh sáng bậc thầy, sử dụng nó để tạo ra những trải nghiệm không gian thu hút và truyền cảm hứng cho những người sống trong không gian đó.
Sự nhạy cảm với ánh sáng của Kahn có thể bắt nguồn từ niềm đam mê của ông với kiến trúc cổ xưa, đặc biệt là cách ánh sáng mặt trời xuyên qua tàn tích của các ngôi đền Hy Lạp và La Mã. Ông ngưỡng mộ cách sự tương tác giữa ánh sáng và bóng tối trong những không gian cổ xưa này tạo ra cảm giác về chiều sâu, kết cấu và sự huyền bí. Những quan sát này đã thông báo cho cách tiếp cận của ông đối với kiến trúc hiện đại, nơi ông tìm cách tái tạo những phẩm chất này bằng các hình thức và vật liệu đương đại.