Tôi cay đắng, giận bản thân tới mức hất tung cả mâm cơm với vô số đồ ăn ngon nhưng là đồ thừa mà vợ nhặt nhạnh mang về cho con
Vợ tôi xách trên tay lỉnh kỉnh túi nọ túi kia, đều là đồ ăn ngon cả. Lũ trẻ mở ra, hỉ hả ăn uống, còn tôi thì cay đắng chứng kiến cảnh đó.
Tối nay lại là một tối như 3 tháng qua. Vợ tôi tan làm về nhà lúc gần 21 giờ. 2 đứa con tôi đã đói ngấu, ngóng chờ mẹ từ sớm. Vừa thấy cô ấy, chúng ùa ra đón. Vợ tôi xách trên tay lỉnh kỉnh túi nọ túi kia, đều là đồ ăn ngon cả. Lũ trẻ dỡ xuống, hỉ hả ăn uống. Vợ tôi quay sang định đi nấu đồ ăn riêng cho tôi.
Nhìn cảnh ấy, trong lòng tôi dâng đầy cay đắng và không cam lòng. Tôi nhào xuống đất, hất tung đám thức ăn trước mặt lũ trẻ. Đồ ăn vương vãi đầy ra đất khiến lũ trẻ mở to mắt hoảng sợ. Vợ tôi vội đỡ tôi lên, rồi lặng thinh thu dọn tất cả sau đó đi nấu đồ ăn mới cho cả nhà. Tôi nhốt mình trong phòng bỏ bữa, ôm mặt không tự chủ được nước mắt cứ thế trào ra.
3 tháng trước, phải, chỉ 3 tháng trước đây thôi nhà tôi đâu có như thế này. Lúc ấy tôi một mình đi làm lo cho vợ con. Vợ tôi chỉ cần ở nhà chăm con, chăm chồng, chúng tôi hạnh phúc lắm. Nhưng tai nạn quái ác ấy đã khiến tôi phải ngồi xe lăn vĩnh viễn. Tôi mất khả năng lao động, vợ tôi sau nhiều nằm ở nhà buộc phải lao ra xã hội kiếm cơm. Chẳng biết làm gì, cô ấy xin làm phục vụ ở 1 nhà hàng.
Cô ấy làm việc chăm chỉ, chủ nhà hàng lại biết hoàn cảnh của chúng tôi nên cho cô ấy mang thức ăn thừa về. Đồ ăn ngon thật nhưng với tôi đó là nỗi nhục nhã không để đâu cho hết. Tôi đã sa cơ tới mức vợ con tôi phải ăn đồ ăn thừa của người khác rồi sao? Dẫu nó cũng ngon và hợp vệ sinh nhưng vẫn khiến lòng tự ái đàn ông của tôi bị tổn thương nặng nề.
Vợ biết suy nghĩ của tôi nên tối nào cũng nấu đồ ăn riêng cho chồng. Nhiều lần tôi khuyên cô ấy đừng lấy đồ thừa về nữa, thì cô ấy bảo các con đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu cứ ăn uống đạm bạc như bố mẹ sao có thể phát triển tốt. Tôi biết vợ nói đúng nên đành câm lặng chấp nhận.
Song ngày nào cũng chứng kiến cảnh vợ con hỉ hả vui mừng với đám đồ ăn thừa. Còn mình thì bất lực ngồi 1 chỗ không thể giúp ích được gì cho cô ấy. Dẫu vợ chưa bao giờ ca thán, than thở với tôi nửa lời nhưng tôi vẫn thấy khó chịu vô cùng. Tối nay không kiềm chế nổi nữa, tôi đã làm ra hành động thiếu suy nghĩ đó.
Tôi biết đã làm con sợ và khiến vợ phải suy nghĩ. Xin lỗi cô ấy không khó, vì tôi hiểu cô ấy chắc chắn sẽ bỏ qua cho tôi thôi. Nhưng tiếp sau đây tôi phải làm gì để vợ con đỡ khổ khi mà bản thân chỉ có thể ngồi trên xe lăn, đến đi lại còn chẳng nổi?