Tôi vẫn đều đặn gửi 20 triệu mỗi tháng cho chị gái chăm mẹ, không ngờ sự thật đắng chát
Tôi không ngờ, không bao giờ ngờ tới mẹ mình lại có cảnh sống như vậy ngay tại chính nhà con gái mình.
Bố tôi mất từ khi chị em tôi còn nhỏ nên một mình mẹ gồng gánh nuôi con rất khổ cực. Tôi vẫn nhớ như in nhiều đêm, tôi thấy mẹ ngồi lặng lẽ khâu lại những cái áo rách của chị em tôi trong ánh đèn dầu lờ mờ. Thỉnh thoảng chúng tôi mới có một bữa cơm có thịt cá nhưng hầu như mẹ đều gắp cho chúng tôi ăn hết cả.
Có lần, chú Đô hàng xóm, góa vợ, muốn qua lại với mẹ. Mẹ tôi cũng thương chú nhưng lại bị chị tôi đốp thẳng:"Mẹ chọn tụi con hay mẹ chọn chú ấy". Sau lần đó, tôi không bao giờ thấy mẹ qua lại nhà chú Đô nữa. Nhưng tôi thấy mẹ buồn, khóc. Chuyện đó đã trở thành sự ân hận trong tâm trí tôi tới tận bây giờ.
Vì thế sau khi thành công, tôi luôn muốn báo hiếu cho mẹ. Nhưng tôi có chồng ở thành phố, mẹ tôi lại nhất mực không chịu rời khỏi căn nhà đã gắn bó mấy chục năm ở quê. Thành ra, tôi chỉ có thể về thăm mẹmột tháng đôi ba lần, phải để mẹ ở lại với vợ chồng chị gái.
Chị gái tôi là người đanh đá, ăn nói cộc cằn, thô lỗ, mắng ai là mắng xa xả, mắng từ tổ tông đến họ hàng. Mỗi tháng, tôi đưa chị mình 20 triệu để chị chăm sóc mẹ, lo ăn uống đến quần áo và đau bệnh. Tôi còn muốn thuê người giúp việcnhưng chị không đồng ý vì sợ người ta dị nghị. Chị còn bảo nếu tôi muốn thuê người thì chi bằng cứ đưa tiền cho chị ấy là được. Tôi cứ nghĩ, chị ấy là con gái ruột, dù tôi có đưa tiền hay không thì chắc chắn chị ấy cũng sẽ phụng dưỡng mẹ thật tốt. Nhiều lần về chơi, tôi hỏi mẹ, mẹ cũng bảo vợ chồng chị chăm mẹ chu đáo lắm. Vì thế, tôi rất yên tâm.
Tôi nào ngờ, mọi chuyện hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của mình.
Đêm hôm qua, vợ chồng tôi lái xe về thăm mẹ mà không hề báo trước. Tôi còn cẩn thận mua thức ăn tối về để ăn cùng nhà chị. Nào ngờ, khi bước vào nhà, tôi lại choáng váng khi thấy cảnh chị gái đang đút mẹ ăn.
Tôi đánh rơi cả túi thức ăn lúc nào không hay. Chị tôi đang đút gì cho mẹ ăn thế này? Một tô cơm, canh, thịt, rau trộn lẫn vào nhau. Mà cơm thì ít, nước lõng bõng thì nhiều. Tôi vội chạy tới ôm mẹ, lúc này tôi mới biết bộ đồ mẹ mặc trên người cũng vừa cũ, vừa rách.
Tôi vừa khóc vừa hỏi chị sao cho mẹ ăn như thế này? Chị bảo: "Có thịt có rau còn muốn thế nào nữa?". Tôi nói rằng mẹ đã ốm yếu, chí ít chị nấu cháo bổ dưỡng cho mẹ ăn, chứ đồ ăn trộn hết với nhau lại nguội lạnh như vậy, ăn sao nổi. Chị trả lời: "Tôi còn bận lắm, lấy đâu ra thời gian mà nấu cháo với làm món này món nọ".
Chồng tôi tức quá chỉ thẳng mặt chị vợ, tuyên bố thẳng là từ nay sẽ sau, nhà chị sẽ không nhận được một đồng xu nào nữa. Nói rồi anh bế mẹ ra xe, chúng tôi rời khỏi căn nhà ấy ngay trong đêm tối. Chị tôi gọi điện, khóc lóc kể lể, giải thích đủ điều, tôi vẫn không thể tha thứ và chấp nhận nổi sự thật đắng chátnày. Tôi càng nghĩ càng giận. Đã vậy, tôi mới chuyển cho chị gái 20 triệu cách đây vài ngày. Rồi còn tiền mua sắm vật dụng trong nhà, tiền sửa nhà cho mẹ tôi ở, giờ tôi có nên tính toán một lần với chị không?