Ước vọng mãnh liệt của một 'họa sỹ' tật nguyền luôn khao khát được yêu thương
Người dân nơi đây thường nói, cứ nhắc đến nơi nào, nước nào thì ông Hạnh cũng biết. Cờ vua, cờ tướng ông cũng đều thông thạo cả. Một con người tật nguyền, là người dân tộc thiểu số ở miền núi với nhiều khó khăn nhưng sự lạc quan và ý chí ham học hỏi của ông đã khiến nhiều người phải ngưỡng mộ.
Trong một dịp tình cờ, chúng tôi đã có cơ hội được gặp gỡ và trò chuyện với một người đàn ông dân tộc Nùng rất đặc biệt ở miền rừng núi Văn Quan (Lạng Sơn).
Ghé thăm thôn Bĩnh Đãng B (xã Đại An, huyện Văn Quan), nhiều người dân nơi đây luôn tự hào giới thiệu về một người đàn ông bại liệt từ nhỏ có tên là Phùng Văn Hạnh. Ông Hạnh nổi tiếng khắp vùng bởi nhiều tài lẻ, những đam mê và khát vọng bản ngã để vượt qua số phận tật nguyền.
Lâu nay, ông Hạnh sống cùng gia đình em trai Phùng Văn Von. Trong ngôi nhà sàn nhỏ, như một thói quen, ông lại kể về số phận của mình. Năm 1960, ông Hạnh được chào đời như bao người khác nhưng lên 8 tuổi thì bỗng dưng bị mắc bệnh bại liệt, co rút tay chân.
Hồi đó, gia đình ít hiểu biết và cũng quá nghèo nên không có tiền chạy chữa cho ông. Dần dần, chân và tay của ông Hạnh bị co quắp, không thể đi lại và cầm nắm như người bình thường được nữa. Khi ấy, cậu bé Hạnh còn chưa kịp biết chữ và cuộc sống từ đó chỉ thu nhỏ trong một góc giường…
Không thể đi học như bạn bè, ông buồn cho số phận của mình. Nhưng sau đó, ông Hạnh đã khẩn thiết mượn sách vở của bạn bè để nghiền ngẫm. Có gì không hiểu thì ông lại hỏi han người khác, mặc dù sự tự học vốn chậm và khó khăn rất nhiều bởi riêng việc cầm bút thì có lẽ đã chẳng khác gì một "cực hình" với ông.
Chẳng ai ngờ, một cậu bé tưởng như không thể cầm bút lại có thể tự học chữ và thu nạp kiến thức cho mình. Tiếng Việt, toán hay lịch sử và mỹ thuật, ông đều thông thạo và giỏi hơn nhiều người.
Sự bó buộc, tù túng trong góc giường nhỏ càng khiến ông khao khát được hòa đồng với cuộc sống bên ngoài. Từ đó, một cuốn "Hội họa đời thường" đã ra đời với lời đề: “Trên đời này sẽ trở nên vô nghĩa, nếu như ta chỉ biết có đồng tiền”.
"Tôi rất thích câu nói của nhà văn Nikolai A.Ostrovsky: “Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình...” - người đàn ông tật nguyền này đã nói như vậy.
Những câu chuyện, những thông tin, kiến thức của cuộc sống được ông ghi chép lại cẩn thận. Ngắm những bức tranh, nét chữ được nắn nót từ đôi bàn tay tật nguyền ấy, mới thấu hiểu được rằng niềm khao khát về một cuộc sống bình thường, được giao lưu với thế giới bên ngoài thật lớn đến chừng nào.
Chia sẻ với PV Báo Gia đình & Xã hội, ông nói rằng rất thích thơ của Hồ Xuân Hương và truyện của Nam Cao: "Nhân vật Chí Phèo là người ở tầng lớp dưới đáy của xã hội, không được học hành tử tế. Trong hoàn cảnh khó khăn bị người ta áp bức, đè nén nên mới thành ra đáng thương như vậy.
Tôi thích Chí Phèo bởi ở đây, tôi tìm thấy sự đồng cảm về số phận của những con người nghèo khổ, bần cùng. Và rồi, đó cũng là động lực khiến tôi luôn cố gắng vì một cuộc sống tốt đẹp hơn, không chịu đầu hàng số phận”.
Người dân nơi đây thường nói, cứ nhắc đến nơi nào, nước nào thì ông Hạnh cũng biết. Cờ vua, cờ tướng ông cũng đều thông thạo cả. Một con người tật nguyền, là người dân tộc thiểu số ở miền núi với nhiều khó khăn nhưng sự lạc quan và ý chí ham học hỏi của ông đã khiến nhiều người phải ngưỡng mộ.
Lắng nghe những chia sẻ của ông về kiến thức, hiểu biết xã hội, mọi người càng hiểu ra rằng cuộc sống mà mình đang có thật sự đáng quý đến nhường nào.
Trong chia sẻ cuối cùng với chúng tôi, ông bảo, khao khát lớn nhất trong cuộc đời chính là được bầu bạn, được chia sẻ với nhiều người cùng cảnh. Gần 60 năm qua, người đàn ông ấy cũng từng ước mơ sẽ có một tri kỷ, "một nửa cuộc đời" đến bên cạnh nhưng có lẽ còn quá xa vời...
Nông Thuyết
Ảnh, video: Nông Thuyết