Văn hóa - Nghệ thuật Văn hóa - Nghệ thuật Về biển ngắm rêu

TTH - Sau những trận mưa dài và rét mướt vẫn còn vương vương trong gió, các vùng biển Thuận An, Hải Dương, rêu mọc xanh mướt trên những bãi đá và kè bê tông chắn sóng ven biển. Buổi chiều hanh vàng con nắng lúc xuân sang, về với biển, ngồi bên mảng rêu xanh mướt, nghe sống biển thì thầm vỗ lên bờ đá, lòng bỗng thấy an yên đến lạ kỳ.

Biển Hải Dương mùa rêu xanh mướt

Biển Hải Dương mùa rêu xanh mướt

Từ TP. Huế về biển Cảnh Dương, phải mất tầm 30 phút chạy xe. Hôm mình cùng bạn về biển, nắng chiều vàng ươm như rải mật trên đầu. Trời đã vào xuân nên dọc đường đi, hoa dại đua nhau khoe sắc. Hoa mào gà đỏ chót, hoa xuyến chi trắng ngần, cả đám cúc dại cũng vàng ươm dưới ánh chiều nhàn nhạt. Mùa này, những ruộng lúa bên đường đã bắt đầu xanh mơn mởn. Hương lúa thơm ngát như hòa trong hương cây cỏ, hương đất đai thơm nồng và cả làn gió chiều mang theo mùi biển mặn. Bạn tôi đã chạy xe thật chậm để tận hưởng khung cảnh bình yên dọc đường về, trước khi được đắm mình trong hương biển và thỏa thích ngắm rêu xanh.

Tôi nhớ mãi giọng người đàn ông đạp xe ngang qua, lúc chúng tôi đang loay hoay dựng xe bên rừng dương xanh mướt. “Rêu trơn lắm, mấy đứa phải thật cẩn thận đó, coi chừng ngã”, lời dặn dò của người đàn ông không quen biết, vậy mà lại khiến lòng rưng rưng. Bỗng nhớ ngoại ở quê nhà, mỗi lần nhìn đám trẻ con đuổi nhau đùa giỡn trên con đường làng đầy nắng, ngoại cũng gọi với theo: “coi chừng ngã đó mấy đứa”. Cái giọng già nua đang nhai trầu bỏm bẻm, vọng trong tiếng chổi xào xạc quét rác trên con đường quê, không hiểu sao khiến mình cứ nhớ mãi đến tận giờ.

Người dân địa phương cho biết, từ độ tháng chạp, sau những cơn mưa dài lê thê và rét mướt, rêu bắt đầu mọc xanh mướt trên các bờ kè và bãi đá dọc bờ biển. Sang giêng hai, trời vẫn còn lạnh thì rêu vẫn còn mãi xanh rì. Chẳng hiểu sao, những mảng rêu xanh mướt bám đầy trên những phiến đá, trên những tảng bê tông thô cứng lại cuốn hút đến lạ kỳ. Cái màu xanh non mướt, mềm mại mọc lên giữa những phiến đá khi con sóng trắng xóa cứ xô ngang khiến mình cứ nghĩ mãi đến sự sống thật diệu kỳ. Dường như, rêu cũng mang trong mình một sức sống mãnh liệt, bất chấp cái lạnh mùa đông và cả những con sóng ngã nghiêng xô vào gành đá.

Vào mùa rêu, về biển lúc bình minh vừa ló dạng hay khi bóng hoàng hôn đã chậm rãi về bên kia trời là đẹp nhất. Trong thời khắc mà nắng nhẹ tênh rải trên đầu, người ta dễ dàng ngồi bên bờ biển, thỏa thích ngắm những mảng rêu xanh mướt, mềm mượt như nhung, hít thở cái không khí trong lành của biển cả mà nghe lòng mình trở nên rộng mở. Bạn mình nói, về với thiên nhiên, bao giờ cũng khiến lòng người nhẹ tênh, tựa như ta mới vừa quẳng đi một gánh nặng lo âu phía sau đầu. Để khi ngồi đây, giữa những mảng rêu xanh mướt, bỗng nghe lòng mình cũng mềm mượt như rêu, vô âu, vô lo như những con sóng đang tràn bờ.

Giêng hai, rêu vẫn còn xanh mướt khiến biển khoác lên vẻ đẹp cuốn hút đến lạ kỳ. Hãy tranh thủ về biển để ngắm rêu xanh và ghi lại những khoảnh khắc thật đẹp giữa mây trời, biển cả...

Bài, ảnh: Linh Chi

Nguồn Thừa Thiên Huế: https://baothuathienhue.vn/ve-bien-ngam-reu-a109877.html