Vợ bừng tỉnh sau khi đã 'lãng quên' chồng suốt một thời gian dài
Ai cũng khen chị ngày càng đằm thắm, đẹp ra. Điều đáng mừng hơn cả, sau 'cơn giông', anh chị đã ngồi lại cùng nhau, chia sẻ lòng mình để tha thứ, giữ gìn hạnh phúc và cùng hiểu nhau hơn.
Ảnh minh họa
Tiệm sửa chữa quần áo của chị Đào Thu Ngọc nằm ở một góc chợ cóc trên phố nhưng rất đắt khách. Miệng nói, tay làm, lúc nào cũng thấy chị Ngọc tươi tắn, đầy nội lực. Khách hàng đến tiệm của chị, dù chỉ là để thay chiếc khóa quần hay đơm bộ cúc mới cho chiếc áo sơ mi đều nhận được sự ân cần, tỉ mỉ.
Từ ngày mở tiệm sửa chữa quần áo, công việc hanh thông, có thu nhập, cuộc sống vui vẻ, chị Ngọc như trẻ ra chục tuổi. Trò chuyện với chị Ngọc, ai cũng quý chị vì sự xởi lởi, dễ gần, dễ thân. Song ít ai biết rằng, cách đây 5 năm, chị đã rơi vào khủng hoảng, bế tắc.
Chị Ngọc trước đây là nhân viên hợp đồng của một cơ quan gần nhà, tiền lương không cao nhưng bù lại, chị có các mối quan hệ xã hội, đồng nghiệp. Sau khi sinh con, trăm thứ phải lo, đi làm không đủ tiền thuê người trông con, chị buộc phải nghỉ việc ở nhà. Chồng chị Ngọc chăm chỉ, năng động, ngoài việc ở cơ quan, anh hùn vốn làm ăn cùng bạn nên cũng có đồng ra đồng vào trang trải cho gia đình. Con đầu được 3 tuổi, chị Ngọc có bầu song sinh.
Để lo cho kinh tế gia đình, chồng chị Ngọc buộc phải bươn chải nhiều hơn bên ngoài. Ông bà nội ngoại không đỡ đần gì được nhiều, một mình chị Ngọc "đánh vật" với 3 đứa con. Sáng sáng, cháo lão cho 3 đứa xong, nhờ hàng xóm trông giúp mươi phút hai đứa nhỏ, chị đưa đứa lớn đến trường mẫu giáo rồi lại quay về tối mắt với con, với việc nhà. Bao năm "đầu bù tóc rối", chị Ngọc không biết đến chải chuốt, quần áo đẹp là gì.
Để chu toàn việc nhà cho chồng tập trung kiếm tiền, chị Ngọc gồng mình đến độ không cho phép mình ốm. Ngày lại ngày, quanh ra quẩn vào, chị lấy việc nội trợ, dọn dẹp nhà cửa, đưa đón con đi học làm vui. Cố mãi, rồi cả 3 đứa cũng vào tiểu học, hết cấp 2, rồi cấp 3. Nhìn lại mình, thấm thoắt, chị Ngọc bước vào tuổi 40.
Tin anh có bồ vỡ lở khiến chị sốc. Gần 20 năm làm vợ, chị chưa bao giờ nghĩ anh sẽ phản bội chị. Anh nói, anh vẫn yêu vợ con, yêu gia đình nhưng bao năm nay, chị mải mê con cái, lo toan, chị không quan tâm đến cảm xúc của anh. Cứ về nhà là thấy chị cáu bẳn, nổi đóa, giận chồng, mắng con nên anh chán… Chị đớn đau, hóa ra cuối cùng, người có lỗi trong chuyện anh "lạc lối" lại là chị sao! Chị vật vã, muốn tung hê tất cả, phía trước mịt mù…
Lúc buồn nhất, chị muốn lao ra khỏi nhà mà chẳng biết đi đâu. Bạn bè, người quen có đấy nhưng chẳng có ai là "thân" để chị gục vào lúc này. Chị chông chênh nhận ra, suốt bao năm qua, chị chẳng duy trì một mối quan hệ bạn bè hay xã hội bên ngoài.
Lúc đau khổ nhất là lúc đầu chị le lói khát vọng thay đổi bản thân. Khi tất cả gia đình, họ hàng lên án anh phụ tình thì chị lại nhận ra, đúng là mình có một phần sai trong lỗi lầm của anh. Công bằng mà nói, chị đã "lãng quên" anh suốt một thời gian dài, tất cả sự đáp ứng nhu cầu tình cảm ở anh chỉ là nghĩa vụ…
Chị Ngọc lặng lẽ đi tìm địa điểm để mở tiệm sửa chữa quần áo, chính là nghề của mẹ chị ngày xưa. Hồi còn đi học, chị từng phụ bà nên khá thạo việc. Vừa làm, chị vừa mày mò học thêm cách sửa túi, sửa đồ da. Ban đầu, chỉ là chị muốn ngày ngày ra khỏi nhà cho thoát khỏi cảnh ngột ngạt, bức bí. Nhưng dần dần, người nọ giới thiệu người kia, tiệm sửa chữa đồ của chị ngày một đông khách.
Ra ngoài, được giao tiếp với mọi người, chị Ngọc bắt đầu có bạn. Mấy chị em lớn tuổi hay ra tiệm của chị sửa đồ lâu dần thành thân, thành hội. Ngoài thời gian ở tiệm, chị Ngọc cùng các chị em đi tập Yoga, Aerobic…
Nếu trước đây, ở tuổi 30, chị Ngọc mải làm đến quên bản thân thì nay ở tuổi ngoài 40, chị duy trì thói quen tô son mỗi ngày. Ai cũng khen chị ngày càng đằm thắm, đẹp ra. Và điều đáng mừng hơn cả, sau "cơn giông", anh chị đã ngồi lại cùng nhau, chia sẻ lòng mình để tha thứ, giữ gìn hạnh phúc và cùng hiểu nhau hơn.