Vượt 400km đến thăm chồng, vợ sững sờ thấy cảnh trong vườn
Tôi đã cố không tin vào những gì người ta nói nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi muốn ngã quỵ.
Vượt 400km đến thăm chồng, vợ sững sờ thấy cảnh trong vườn
Tôi và chồng cùng quê, kết hôn đã hơn 10 năm, có 2 con một trai một gái. Tôi là giáo viên mầm non, làm việc ở quê còn chồng công tác xa nhà 400km.
Mỗi tháng anh chỉ về quê thăm vợ con được 1 lần. Nhưng ngày nào vợ chồng cũng gọi video, nhắn tin trên mạng xã hội nên tôi không có cảm giác xa cách.
Hơn nữa, anh cũng là người có trách nhiệm với gia đình. Tiền lương của anh được 9 triệu. Tháng nào anh cũng đều đặn gửi về cho tôi 5 triệu.
Ngày lễ, ngày Tết được thưởng chút tiền, anh cũng hoan hỷ báo tin cho vợ, không bao giờ giấu giếm.
Vì vậy, suốt hơn 10 năm làm vợ, tôi vẫn luôn tin tưởng anh, chưa bao giờ nghi ngờ hay ghen tuông với bất cứ ai.
Vừa rồi, anh báo sẽ không thể về quê dịp Tết Dương lịch vì bận trực thay đồng đội. Người này có mẹ đang ốm nặng, khả năng sẽ không qua khỏi.
Tôi hơi buồn nhưng nghĩ anh là người tốt, biết giúp đỡ bạn bè lúc khó khăn nên lại tự động viên mình.
Tết Dương lịch, nhân tiện có xe ô tô của người bạn đi qua khu vực chồng công tác, tôi xin đi nhờ để đến thăm anh, tạo bất ngờ cho anh.
Đến nơi, người gác cổng nói, anh không phải trực nên đã về quê. Tôi lúc này mới hốt hoảng gọi cho chồng nhưng anh không nghe điện.
Không còn cách nào khác, tôi ra quán nước gần đó để chờ anh. Người bán nước đã gần 70 tuổi. Thấy tôi từ xa đến, mắt liên tục nhìn về phía cổng đơn vị nên đã hỏi chuyện.
Khi biết tôi là vợ anh H, bà tỏ ra kinh ngạc.
Bà đòi tôi cho xem ảnh anh vì theo như tên tuổi, công việc, dáng người mà tôi mô tả, anh rõ ràng có vợ con ở ngay gần đơn vị.
Bà còn bảo, mới chiều hôm trước, sau khi hết giờ làm, vợ anh đã đến đón anh. Sau đó, bà hướng dẫn cho tôi tìm đến nhà người đàn bà đó - cách nơi anh làm khoảng 800m.
Tôi đi tìm anh mà chân tay run rẩy, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Đến nơi, tôi thấy anh và một người đàn bà đang hì hụi tưới cây, làm vườn. Một bé gái chừng 5 tuổi cũng đang nghịch đất. Chốc chốc bé lại gọi bố mẹ.
Họ cười, nói với nhau rất hạnh phúc.
Tôi nhìn cảnh tượng ấy mà muốn ngã quỵ. Khi đã cố trấn tĩnh lại, tôi cất tiếng gọi và dúi vào tay anh túi quà mà tôi đã chuẩn bị. Sau đó, tôi vụt chạy đi. Anh chỉ gọi với theo tôi 1 tiếng rồi im bặt.
Trên đường tôi về quê, anh nhắn tin gọi điện rất nhiều, nói muốn giải thích với tôi. Thế nhưng, tôi không đáp lại lời nào bởi những điều tôi nghe và thấy đã rõ rất cả.
Bây giờ khi viết những dòng này, tôi đã nghĩ nhiều đến việc ly hôn. Tuy nhiên, nước mắt tôi cứ trào ra...
Tôi phải làm gì để tốt nhất lúc này. Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.