Vượt ngàn dặm theo chồng về quê ăn Tết, tôi giận tím người khi mẹ chồng đưa ra một đề nghị vô lý
Vợ chồng tôi đều là người miền Bắc vào Nam lập nghiệp. Chúng tôi cùng làm tại một khu công nghiệp với mức lương tổng cộng khoảng trên chục triệu đồng mỗi tháng.
Dù thu nhập thấp nhưng chúng tôi luôn cố gắng mỗi năm sẽ cho con cái về quê quây quần với ông bà một lần vào dịp Tết Nguyên đán.
Thú thực tôi rất ngại khoản này, bởi lẽ đường xá xa xôi cách trở, hơn nữa chi phí đi lại, ăn uống rồi quà cáp cũng không hề nhỏ. Không biết các gia đình khác thế nào, riêng tôi phải lo Tết từ vài tháng trước, chắt bóp chi tiêu tối đa, cắt giảm hết các nhu cầu không cần thiết, thậm chí phải vay mượn người quen mới đủ tiền để về.
Tất cả khó khăn, vất vả tôi đều cố gắng vượt qua, miễn sao có được một cái Tết đầm ấm trọn vẹn bên gia đình.
Năm ngoái làm ăn thất thu nặng, công ty tôi đứng trên bờ vực phá sản, mọi thành viên đều góp sức chung tay tìm cách duy trì hoạt động lâu nhất có thể. Vợ chồng chúng tôi may mắn không thất nghiệp nhưng lương giảm hẳn một nửa, các dịp như Tết tây rồi Tết ta đều không được thưởng.
Tôi buồn thối ruột thối gan nên nhẹ nhàng nói với chồng cuối năm không về quê ăn Tết nữa, hẹn năm sau dư dả khấm khá hơn một chút sẽ về nhưng chồng gạt phắt đi ngay. Anh còn mỉa mai tôi lấy cớ không có tiền chứ thực ra là ngại về nhà chồng. Tôi im lặng không đáp mặc cho anh xoay sở tiền bạc, như vậy tôi càng nhẹ nợ.
Cuối cùng chúng tôi vẫn quyết về như dự định. Sau hai ngày lay lắt trên xe về đến nhà đã là hai mươi tám Tết, dù mệt mỏi nhưng tôi vẫn phụ mẹ chồng dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị cơm nước tươm tất không để bà phải phiền lòng điều gì.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi thấy ông bà vui vẻ bên con cháu, gia đình được quây quần bên nhau nhưng rồi mẹ chồng đưa ra một yêu cầu khiến tôi cực kì khó xử.
Bà than thở kể lể đủ điều, nào là ông bà ngày càng yếu đi không có khả năng làm ra kinh tế, nào là đau ốm triền miên tiền thuốc quá tiền cơm, nào là vận đen xui rủi cứ bám riết khi hôm thì bà ngã, hôm thì ông ngã... Nói tóm lại bà ngỏ ý muốn chúng tôi đưa bà 20 triệu đồng để một phần trang trải các chi phí ngày Tết, một phần để bà làm lễ giải hạn và cầu bình an may mắn đầu năm.
Mục đích bà đưa ra thì hợp lý quá nhưng số tiền lại vô lý vô cùng, chúng tôi lấy đâu ra hai mươi triệu để “nộp” cho bà bây giờ? Nếu từ chối thẳng thừng bà sẽ cho rằng tôi ki bo, tính toán thiệt hơn với cả nhà chồng, còn nếu thuận theo ý bà có lẽ sang năm mới chúng tôi phải “cày” cật lực mới đủ để trả nợ.
Tôi còn đang băn khoăn chưa biết trả lời như thế nào cho khéo thì lại vô tình nghe được câu nói của bà với con trai: "Con ở xa đừng để vợ ngồi lên đầu lên cổ, con phải nắm đằng chuôi, giữ lấy tiền nhất quyết đừng đưa cho vợ, bằng không nó lại lén lút đem về nhà ngoại hết lúc ấy hối không kịp con ạ".
Nghe xong tôi giận tím ruột bầm gan, bởi từ khi bước về làm dâu gia đình này tôi tự nhận thấy mình chưa từng làm điều gì quá đáng để bà phải đề phòng và nói xấu con dâu như vậy.
Coi như chưa nghe thấy gì tôi đánh động cho mẹ chồng biết sự có mặt của mình sau đó xin về ngoại chơi một hôm và hứa ngay ngày mai sẽ nhờ người cầm tiền sang cho mẹ. Quả nhiên không làm khó như những lần khác tôi về mẹ đẻ, bà vui vẻ nhận lời, còn giúp tôi chuẩn bị quà Tết cho ông bà thông gia.
Hôm sau tôi gọi em gái chồng (lập chồng cách nhà chồng không xa) về mẹ gặp có việc gấp. Khi mẹ chồng và em chồng còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tôi liền bảo: "Mẹ ơi, cô Phương (tên em gái chồng tôi) vay của vợ chồng con 25 triệu đã lâu, từ khi con sinh bé đầu tính đến nay bốn năm rồi. Con có ngỏ ý hỏi vài lần nhưng em ấy đều khất nợ lại, nay mẹ cần con nhờ Phương đưa cho mẹ nha".
Lúc này mẹ chồng tôi không nói nên lời, bà thừa biết con gái bà định quỵt nợ anh trai, có tiền nhưng không chịu trả nhưng bà không ngờ tôi dám bảo bà lấy tiền từ chỗ cô ấy.
Tôi ung dung “một mũi tên trúng hai đích” vừa đòi được nợ vừa có thể đáp ứng nhu cầu của mẹ chồng dù tôi biết đời nào bà lại lấy tiền của con gái. Tôi làm thế có quá đáng lắm không?