Ánh sáng tháng ba

Nếu chỉ là một con số trên tờ lịch thì tháng ba chẳng có gì đặc biệt so với 11 tháng còn lại trong năm. Nhưng nói như nhà văn Márai Sándor thì tháng ba là một thời điểm lạ lùng vì nó có thứ ánh sáng riêng. Tôi đứng dưới ánh nắng mặt trời của tháng ba Tây Nguyên để tìm cho ra cái điều riêng ấy!

Cảnh trí tháng ba tựa một khúc giao mùa, bao giờ cũng đầy lặng lẽ. Sông hồ dần về cuối mùa khô, cỏ lá âm thầm đổi sắc, hương hoa âm thầm đổi vị và bầy ong đã rong mình với gió suốt một hành trình “kiếm tìm và mãn nguyện”. Chỉ có ánh nắng mặt trời như xoáy vào bụi đỏ. Tây Nguyên mùa này, “trời trong xanh như suối ngàn”. Cũng chỉ cần như thế, bởi lẽ “đẹp nghĩa là trong sáng, theo đúng nghĩa của ngôn từ”. Và dưới ánh sáng, không gì có thể lẫn vào nhau.

Tôi muốn gặp gỡ một vài người bạn ở đâu đó trong thành phố. Ngay dưới bầu trời ngập tràn ánh sáng, bên một ô cửa mở toang, chúng tôi sẽ nói thật nhiều về mùa hè rực rỡ và những dự tính tốt lành. Quả thật, hiếm có tháng ba nào lại đong đầy nỗi nhớ như lúc này. Dẫu biết phố xá cũng đã quen dần với những tấm biển đề dòng chữ “Cà phê mang đi”. Đúng là phải qua bao đổi dời mới đến được tháng ba của hiện tại. Tôi không thể trù liệu bất kỳ điều gì cho tháng tư, tháng năm sắp đến. Nhưng một chút dự cảm về cuộc đời giữa hai thái cực vui-buồn cho phép tôi sống chậm lại, bền bỉ hơn sau những lần vội vã.

Tháng ba cho chúng ta cái cớ để nghĩ về tuổi trẻ. Thời tráng niên ai không ấp ủ, mong chờ bao điều đổi thay, nồng nhiệt, như vạn vật của đất trời vẫn chờ cơn mưa đầu hạ rào rạt, xối vào những trầm tư và đánh thức tất cả. Nhưng khi người ta trẻ, bên cạnh bầu nhiệt huyết sôi trào và dấn thân, vẫn cần những phút lặng im quan sát. Một hành trình sống và làm việc đủ dài để ta chiêm nghiệm và biết mình hiểu trái tim mình bao nhiêu. Tôi bắt đầu lặng lẽ từ bỏ những câu chuyện tầm phào. Cuộc sống cần thứ gì đó thực tế và có ý nghĩa hơn. Ánh sáng của mặt trời tháng ba phủ đầy lên vai tôi những lần đứng bần thần ngay một góc ngã tư chợt quên, chợt nhớ. Tuổi trẻ có những điều mơ hồ nhưng luôn sẵn sàng dấn bước. Vì nếu không dấn bước thì sao có thể tìm thấy ánh sáng ở phía cuối con đường.

Hàm ơn vài người bạn đã mang đến tôi những món quà quý báu khi tháng ba chạm ngõ đất trời: một cuốn sách với thông điệp về giá trị của sự tử tế, một lọ nến thơm hương cam thoang thoảng, đủ ấm gian phòng nhỏ và khơi lên cái rung cảm hiếm hoi trong buổi tối giao mùa, khi mà sương đêm đã xuống bên ngoài cửa sổ. Tôi thấy mình được sưởi ấm và chở che. Suy cho cùng, ánh sáng của tình thương mến mới là thứ ánh sáng kỳ diệu nhất. Để rồi sớm mai kia, tôi trở dậy, búi cao tóc mình, vươn vai đón lấy tia nắng đầu tiên ngút ngàn trong đôi mắt.

Rồi đây, người ta sẽ tiễn tháng ba vào nỗi nhớ. Bầu trời vẫn trong ngần như đã. Cả tôi và những vòm lá ngoài kia cũng đang đợi một cơn mưa dịu dàng tưới mát tâm hồn. Thật khó để nhìn cho ra cái điều riêng biệt của ánh sáng tháng ba như lời Márai Sándor từng nói. Chỉ biết những ngày này, tôi vẫn còn nhìn thấy những nụ cười đâu đó quanh mình. Dường như, ánh sáng của thiên nhiên, ánh sáng trong lòng người, tất cả hòa làm một, mở lối cho chúng ta đi tới.

LỮ HỒNG

Nguồn Gia Lai: http://baogialai.com.vn/channel/12383/202203/anh-sang-thang-ba-5770616/