'Bác sĩ hoa súng' - nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm đột ngột qua đời
'Bác sĩ Hoa súng' Hoàng Nhuận Cầm đã qua đời khoảng từ 15-17h chiều nay, 20/4, thọ 69 tuổi trong khi không có người thân bên cạnh.
Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm mất tại nhà riêng vào khoảng 15-17h do không có ai ở bên cạnh nên không biết chính xác. Nhà thơ Trần Hữu Việt cho biết, trước khi mất 2 tiếng, nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm còn nhắn tin cho con trai nói không thể đi dự sự kiện Ngày sách ở Ninh Bình. Sau đó không ai có thể liên lạc được với ông. Khi con trai tới nhà mở khóa đưa nhà thơ đến bệnh viện thì đã không thể làm được gì. Ông mất do một cơn suy hô hấp.
Trên trang cá nhân, nhà thơ Hữu Việt đau buồn gửi lời tiễn biệt nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm: "Đây có lẽ là bức ảnh cuối cùng của người anh yêu quý! Bất ngờ và đột ngột quá!
Thêm một nhà thơ lớn về tài năng và tuyệt vời về nhân cách đã nằm xuống".
Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm sinh năm 1952 tại Hà Nội, là con đầu lòng của nhạc sĩ Hoàng Giác. Đang học dở khoa Văn (Đại học Tổng hợp Hà Nội), năm 1971, ông nhập ngũ, từng chiến đấu trong Sư đoàn 325B ở mặt trận Quảng Trị. Năm 1975, ông trở lại học nốt chương trình đại học và đến năm 1981 làm việc tại Hãng Phim truyện Việt Nam.
Sau đó, nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm chuyển sang làm việc cho Đài Truyền hình Việt Nam trong một thời gian ngắn rồi quay trở lại Hãng Phim truyện Việt Nam năm 2005. Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm nổi tiếng với nhân vật “Bác sĩ Hoa Súng” trong chương trình Gặp nhau cuối tuần và từ đó nhiều người hâm mộ gọi ông bằng tên này.
Ngoài các sáng tác thơ, Hoàng Nhuận Cầm còn sáng tác kịch bản phim và đã từng tham gia viết kịch bản nhiều bộ phim điện ảnh lớn. Năm ngoái ông còn tham gia cố vấn cho cuộc thi tìm kiếm kịch bản điện ảnh do Cục Điện ảnh tổ chức nhưng sức khỏe đã yếu đi nhiều.
Chiếc lá đầu tiên
Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Lời hát đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học buâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm - rụng xuống trái bàng đêm
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi
"Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy!"
Mười chú chứ, nhìn xem, trong lớp ấy
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)
Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa hoa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm
Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi
Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên.
***********
Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
Bốn cành tàn, ba cánh sắp sửa rơi
Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới
Như cánh chim trong mắt của chân trời
Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
Hót lên! dù đau xót một lần thôi.
Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
Em hay là cơn bão tự ngàn xa.
Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
Gió em vào - nếu chán - gió lại ra
Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi...
(Nguồn: Hoàng Nhuận Cầm, Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, NXB Hội nhà văn, 2007)