Căn hộ mẹ tặng làm quà cưới có giá 4 tỷ, nhưng bước vào phòng ngủ, vợ tôi bật khóc
Mẹ tôi mua căn hộ 6 tỷ làm quà cưới, tự tay sắp xếp từng món đồ trong nhà. Những tưởng sẽ là khởi đầu hoàn hảo cho vợ chồng tôi. Nhưng ngay khi bước vào phòng ngủ, tôi đã biết rằng… nơi ấy không dành cho vợ mình.
Tôi lấy vợ được hơn một tháng. Trước ngày cưới, mẹ tôi hào hứng khoe với họ hàng:
– Tôi mua cho tụi nhỏ căn hộ gần trung tâm, 3 phòng ngủ, nội thất cao cấp. Gọi là quà cưới, cho tụi nó yên tâm xây dựng tương lai.
Thật sự tôi biết ơn mẹ, bởi không nhiều người phụ nữ một mình nuôi con mà có thể mạnh mẽ, thành công như bà. Căn hộ ấy mẹ không tiếc tiền, còn mời hẳn kiến trúc sư về thiết kế theo “gu trẻ trung” – như mẹ nói.
Tôi và vợ – An – không đòi hỏi gì nhiều. Chúng tôi chỉ mong có một góc nhỏ yên bình để bắt đầu cuộc sống mới. Khi mẹ bảo nhà đã sửa xong, chúng tôi đến xem. Mọi thứ đều tuyệt: bếp gọn gàng, phòng khách sang trọng, ban công đầy nắng.
Nhưng khi bước vào phòng ngủ chính, vợ tôi đứng chết lặng. Cô ấy không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường phía đầu giường. Tôi cũng quay lại nhìn – và nhận ra một điều khiến tôi lạnh cả sống lưng.

Ảnh minh họa.
Trên tường là một bức tranh khổ lớn – hình một cô gái mặc váy trắng, đứng quay lưng giữa cánh đồng lau. Khuôn mặt không rõ, nhưng dáng người, mái tóc xoăn nhẹ, chiều cao... đều giống hệt với chị gái vợ tôi – người đã mất trong một tai nạn giao thông 3 năm trước.
Tôi nhớ An từng kể: chị cô ấy và tôi – trớ trêu thay – từng yêu nhau thời đại học. Sau khi chia tay, chúng tôi không còn liên lạc. Mãi sau này, khi gặp An, tôi mới biết hai chị em là ruột thịt. Chuyện quá khứ, tôi đã dốc lòng kể lại. Cả tôi và An đều tin rằng chúng tôi đến với nhau là duyên khác, không liên quan gì đến ngày xưa.
Nhưng giờ đây, bức tranh kia – vô tình hay hữu ý – đã xé toạc lớp yên bình mà An cố xây suốt thời gian qua.
Cô ấy rưng rưng:
– Anh biết không… dáng đứng ấy… giống chị em đến kỳ lạ… như chị đang nhìn em từ phía sau, ngay chính nơi hai đứa mình định gọi là “phòng ngủ vợ chồng”…
Tôi ôm lấy An. Cô ấy không giận, không trách. Nhưng tôi hiểu, nếu tiếp tục sống trong căn nhà này, An sẽ mãi day dứt, mãi đặt ra những câu hỏi không cần lời đáp.
Tối hôm đó, tôi nhắn tin cho mẹ: “Con xin lỗi, tụi con cần thêm thời gian. Tạm thời sẽ ở ngoài một thời gian, để tự tạo cho mình một mái nhà đúng nghĩa.”
Cuộc sống hôn nhân không chỉ cần một mái nhà đẹp, mà còn cần những khoảng trống cho cảm xúc được thở. Căn hộ 6 tỷ mẹ tặng là món quà quý giá, nhưng chỉ khi trái tim thật sự bình yên, người ta mới gọi nơi nào đó là “tổ ấm”. Với vợ tôi, điều cô ấy cần không phải vật chất, mà là sự an toàn trong tâm hồn – điều chỉ có thể đến từ sự thấu hiểu và cảm thông của người bạn đời.