Câu nói của bố giúp tôi bừng tỉnh để thoát khỏi cuộc hôn nhân tăm tối
Tại sao tôi lại phải đánh mất thanh xuân chỉ vì một người đàn ông không xứng đáng chứ?
Ảnh minh họa
22 tuổi, tôi yêu và nhất quyết đòi cưới dù mới tốt nghiệp đại học. Chồng lớn hơn tôi 5 tuổi, là dân buôn bán ở ngoài chợ nên ăn nói cộc cằn, thô lỗ. Có những khi, anh ta còn nói mấy lời tục tĩu rồi biện minh là do đặc trưng công việc nên quen nói thế. Lúc yêu, tôi nhẹ dạ bỏ qua hết. Sống với nhau rồi tôi mới thấy những lời bố khuyên mình là đúng đắn. Những người cách biệt quá nhiều về học thức thường khó nói chuyện với nhau. Tôi và chồng ít khi trò chuyện hoặc chỉ nói vài ba câu là cãi nhau, giận hờn nhau. Lâu dần, tình cảm rạn nứt, lạnh nhạt đến mức chẳng ai thích nhìn mặt, nói chuyện với nhau nữa.
Tôi xin được việc làm ở một khách sạn và là lễ tân. Công việc hàng ngày cũng nhàn hạ, chỉ việc đón tiếp khách hàng, giải quyết những vấn đề có liên quan đến phòng ở. Lương trung bình hàng tháng của tôi tầm hơn 10 triệu, tháng nào được khách hàng khen thì thưởng thêm.
Chồng tôi vẫn buôn bán thịt heo ở ngoài chợ nhưng từ lúc tôi đi làm, ăn mặc đẹp thì anh ta bắt đầu ghen tuông. Chồng lúc nào cũng nghi ngờ, cho rằng tôi chê bai anh ta bẩn thỉu nên thích những gã đàn ông thơm tho, sạch sẽ. Anh ta còn lén lút cài định vị vào điện thoại và xe của vợ.
Tôi giải thích rất nhiều lần rằng tôi chưa bao giờ có ý khinh thường chồng hay phản bội chồng. Tôi không muốn gia đình đổ vỡ, con cái mất cha mẹ. Dù tôi có nói cạn lời, chồng vẫn khăng khăng cho rằng tôi không chung thủy.
Hôm trước, xe tôi hư nên được một anh đồng nghiệp cho đi nhờ ô tô về nhà. Không ngờ vừa bước từ ô tô xuống, tôi đã bị chồng tát cho một bạt tai. Anh ta mắng nhiếc tôi vì đã lừa dối anh ta trắng trợn khi đi cùng đàn ông lạ về trước cổng nhà. Anh đồng nghiệp vì giúp tôi mà cũng bị mắng oan ức.
Cái tát và những lời mắng chửi của chồng như giọt nước tràn ly, khiến tôi uất giận lên đến đỉnh điểm. Tôi gọi điện, kể chuyện cho bố nghe trong nước mắt. Bố tôi lắng nghe mọi chuyện rồi chỉ nói một câu: "Nếu không hạnh phúc thì dừng lại, đời con còn dài, đừng lãng phí vì 1 người không xứng đáng".
Câu nói của bố giúp tôi bừng tỉnh. 3 năm qua, tôi đã chôn vùi thanh xuân cho 1 cuộc hôn nhân không hạnh phúc, vậy thì tôi cố gắng vun đắp để làm gì. Tôi thu dọn đồ đạc bỏ về nhà bố mẹ, dự định nộp đơn ly hôn. Nhưng chồng lại đến van xin, hứa hẹn rồi lấy con ra để năn nỉ tôi quay về. Nhìn con buồn bã chơi 1 mình, tôi xót không chịu được nhưng lần này tôi vẫn quyết tâm phải ly hôn.