Chủ quán bún chửi ở Hà Nội: 'Già rồi, tôi cũng sợ bị đánh'
Gần đây, quán bún chửi nổi tiếng ở phố Ngô Sĩ Liên (Hà Nội) đã 'vắng' dần những tiếng nói tục quen thuộc của bà chủ.
Nghe danh quán bún chửi đã lâu, tôi quyết định tìm đến thử trong một buổi trưa cuối tháng 10. Trái ngược với dự đoán, những gì tôi nhìn thấy là một bà chủ khá lành. Tôi tự hỏi mình liệu có phải đã đi nhầm quán khác không?
Bà Hán Thị Kim Thảo là chủ quán bún ở số 41 Ngô Sĩ Liên. Trước kia, bà có thể xem như một người "hét ra lửa" với những câu chửi không kiêng nể bất kỳ ai. Bà chửi từ nhân viên đến khách. Tiếng chửi của bà còn trở thành đề tài khai thác của kênh truyền hình CNN (Mỹ) khi làm về ẩm thực Hà Nội.
Đó là bà Thảo của một vài năm trước. Ngồi tâm sự với tôi, bà chủ quán nói bằng một tông giọng trầm ấm, nhẹ nhàng. Thi thoảng, bà lại ho một hồi dài do thời tiết thủ đô bắt đầu trở lạnh.
"Thôi con ạ, giờ bà già rồi, chửi nhiều bọn trẻ nó đánh đấy", bà Thảo nói nhỏ chỉ đủ để mình tôi nghe thấy.
"Có lần, họ ném cả chất thải vào nhà"
Theo lời bà chủ "hét ra lửa", cửa hàng từng bị nhiều người đến phá. Bà kể có lần còn bị ném than đen, chất thải trước cửa. Sau nhiều lần gặp chuyện chỉ vì tính hay chửi, bà ngẫm mới thấy câu "Một điều nhịn là chín điều lành" chẳng hề sai.
Năm nay, bà Thảo đã sang tuổi 65. Tai bà đôi khi nghe còn không rõ. Trước kia, bà nhớ cả sở thích của khách. Tuy nhiên, giờ bà cũng không được minh mẫn như thế nữa. Riêng tính chửi bậy, bà nói mình giờ đã biết kiềm chế. Phải khi tức lắm, bà Thảo mới nói ra chứ không căng thẳng như xưa.
Cách bà chào đón khách cũng niềm nở hơn. Thi thoảng, khi nhận ra khách quen, bà lại kêu con dâu: "Mời thượng đế vào nhà đi con". Một số khách quen uống nước trà, bà cũng không lấy tiền. "Lần này, u mời. Sau tính tiền nha con", bà đùa một cô khách tầm khoảng 30 tuổi.
Quay sang tôi, bà Thảo lại thì thầm: "Khách chung thân đấy con ạ".
Khi ăn, tôi có nghe một số khách nói thầm với nhau: "Sao mãi chưa thấy bà này chửi nhỉ". Đem chuyện này nói với bà Thảo, chủ quán bún cũng chỉ biết cười trừ. "Thế giờ lại phải chửi à?", bà Thảo nói đùa.
Bà Thảo biết mình nổi tiếng vì hay chửi khách. Tuy nhiên, bà không muốn quán bún của mình được biết đến chỉ bởi tiếng xấu đó. Khi nói về điều khiến bà tự hào nhất, chủ quán bún chửi nói đó là đồ ăn ngon miễn chê. Bà Thảo còn tự tin tuyên bố khách đã tới quán ăn sẽ không bao giờ đi nơi khác được.
"Con nhìn mà xem. Bát bún đầy sườn, thịt như này bà bán có 50.000 đồng. Đồ bà chọn toàn là hàng xịn. Bọn trẻ giờ có đói khổ như xưa đâu, đồ ăn phải ngon chúng nó mới đến. Khách tinh lắm, bán đắt, đồ dở họ bỏ đi ngay.
Mình bán hàng phải có cái tâm. Bà mua ớt cũng 80.000 đồng/kg. Ớt nhỏ, loại thường bán chỉ 50.000 đồng thôi. Chanh vắt cũng phải là chanh đào, 20.000 đồng/kg. Chanh thường ăn sao ngon được. Phải bán thế người ta mới đi ăn từ nhỏ đến khi có con vẫn quay lại", bà nói.
Khi tiếng chửi vắng dần trong quán bún, viễn cảnh khách cũng giảm theo là điều khó tránh khỏi. Tuy nhiên, bà Thảo nói mình chẳng mấy quan tâm. Khách đến quán chủ yếu là người quen. Họ hiểu và yêu thích bát bún của bà là được.
Chủ quán "bún chửi" cũng thừa nhận mình là người nóng tính nên đôi khi hơi khắt khe với khách. Người đến ăn phải "chơi theo luật" của bà nếu không muốn bị khó chịu.
Ví dụ, nếu 3 người đi ôtô tới chỉ gọi một cốc trà đá, bà sẽ bảo hết nước rồi. Bà Thảo nói gọi gì cũng phải chuẩn. Khách đến ăn nên đi thẳng vào bàn rồi gọi đồ thay vì đứng trước cửa chỉ trỏ thêm phần thịt, bớt miếng sườn. Nguyên nhân cũng do quán hẹp, đứng chắn lối khá bất tiện cho người bưng bê.
"Nghề này như làm dâu trăm họ. Nhiều khách cũng rất khó tính, hay bắt bẻ những điều không đáng. Một số khách có ý xấu lại gài cho mình phải chửi bậy. Nhưng mình cũng có tuổi rồi...", bà Thảo tâm sự.
Ăn vì bún hay tiếng chửi?
Quán bún này nằm ở mặt phố Ngô Sĩ Liên, khá dễ tìm. Quán mở từ 11h, khoảng 12h khách đến rất đông. Nếu đi vào tầm này, bạn có thể phải chờ để có chỗ. Quán có 2 tầng nhưng lượt khách ra vào không ngớt.
Điểm cộng của quán là tốc độ làm rất nhanh. Khách đông nhưng nhân viên không khó chịu và nhớ chính xác yêu cầu. Tuy nhiên, không gian quán khá hẹp, chỉ đủ kê hai hàng ghế. Nếu bạn đeo balo to sau lưng, việc bị người bưng đồ va chạm là khó tránh khỏi.
Như đã chia sẻ bên trên, khách đến quán nên đi thẳng vào bàn thay vì đứng trước mặt bà Thảo gọi đồ. Điều này sẽ tránh được những khó chịu không đáng có, giúp bữa ăn thoải mái hơn.
Tôi gọi một bát bún sườn, thịt, giá 50.000 đồng. Bát bún khá đầy đặn, nhiều thịt. Nước dùng không quá đặc sắc nhưng hương vị cân đối, hài hòa. Nếu là người quen ăn đậm, bạn sẽ thấy phần nước khá nhạt.
Tuy nhiên, chủ quán có chuẩn bị thêm nước chấm xì dầu, ớt nên vừa miệng hơn. Đây là điểm cộng của quán so với nhiều điểm bán bún sườn, dọc mùng khác. Bạn có thể gọi thêm sườn, móng giò, lưỡi theo đĩa với giá khoảng 50.000 đồng. Sức ăn của tôi không khỏe nên chưa thể thử thêm.
Bát tôi gọi có bún, sườn, thịt ba chỉ và dọc mùng. Thịt ba chỉ thái thanh vuông, ăn mềm và ngọt. Sườn ngon, có sụn cho những người thích nhai. Tuy nhiên, theo cảm nhận của tôi, sườn nên được ninh mềm và róc thịt hơn.
"Bún ngon, giá vừa tiền, hương vị hợp với người miền Bắc. Tôi ăn ở đây cũng vài năm rồi nhưng chưa được xem bà chủ chửi lần nào. Thực ra, bà ấy cứ thế cũng ổn. Người ta đi ăn quan trọng chất lượng chứ đâu phải đi ôm bực vào người", bà Hoàng Anh, một khách hàng sống ở phố Tôn Đức Thắng (Đống Đa, Hà Nội) cho biết.
Trong lần đầu ăn thử, Văn Thịnh, một giáo viên trường THPT Chuyên Đại học Sư phạm Hà Nội, nhận xét bát bún khá ổn. Anh cùng bạn đến ăn vì nghe tiếng quán đã lâu và đọc được một số thông tin bà chủ giờ đã bớt chửi lại.
"Tôi nghĩ khách hàng ngày càng văn minh hơn. Họ có nhiều lựa chọn thay vì đi ăn để rước bực vào người. Tôi biết quán này từ lâu nhưng không đến vì vấn đề chửi bậy của bà chủ. Tuy nhiên, lần này, tôi thấy bà ấy khá lành, trông chẳng khác gì những người bán hàng bình thường. Bún ổn, sườn chưa đủ mềm lắm", vị khách này chia sẻ.