Chuyển 3 tỉ để nhờ bố mẹ đứng tên mua nhà, con trai cay đắng sau lời hứa của mẹ
Anh quyết định đưa cho bố mẹ ruột gần 3 tỷ đồng để nhờ đứng tên mua nhà – với lời hứa rõ ràng từ họ: 'Mua xong, khỏe lại thì sang tên cho con'.
Chồng tôi – khi còn độc thân – là người rất có chí. Tích góp nhiều năm đi làm vất vả, đến khi dịch COVID-19 bùng lên, anh mắc bệnh khá nặng.
Trong lúc nằm viện, lo lắng đủ điều nên anh quyết định đưa cho bố mẹ ruột gần 3 tỷ đồng để nhờ đứng tên mua nhà – với lời hứa rõ ràng từ họ: “Mua xong, khỏe lại thì sang tên cho con”.
Nhưng sau khi căn nhà được mua, lời hứa ấy dần chìm vào im lặng.
Nhiều lần anh ngỏ ý nhắc nhở, bố mẹ anh đều gạt đi, bảo:
“Giấy tờ bố mẹ giữ hộ cũng vậy thôi, lấy vợ rồi bố mẹ sẽ sang tên”.
Thời gian sau, chúng tôi yêu nhau rồi tiến tới hôn nhân. Chúng tôi sinh một cô con gái nhưng “căn nhà của chồng tôi” – vốn dĩ được mua bằng mồ hôi nước mắt của anh – vẫn không phải là của anh.

Ảnh minh họa
Mỗi lần chồng tôi đề cập chuyện sang tên, bố mẹ anh lại lảng tránh, lần này là lý do:
“Sang tên rồi mày lại bị vợ mày và bố mẹ vợ nó lấy hết à?”.
Tôi nghe mà nghẹn lòng. Tôi chưa từng đụng đến một đồng nào của anh trước hôn nhân, càng không có ý định chiếm đoạt gì cả. Nhà là tiền anh bỏ ra, anh chỉ muốn có tên mình, có quyền trên thứ vốn dĩ là của mình – vậy mà họ lại nghi ngờ tôi như một kẻ ngoài.
Thế rồi bố mẹ chồng tôi đem căn nhà đi cắm để lấy tiền làm ăn nhưng không nói với chồng tôi một tiếng nào. Rồi chuyện tồi tệ hơn cũng đến, bố mẹ chồng làm ăn thua lỗ, nợ nần cờ bạc chồng chất. Căn nhà kia – thứ duy nhất là thành quả thật sự của chồng tôi, bị đem bán để trả nợ. Trước khi bán, họ hứa với chúng tôi rằng sẽ chia cho hai vợ chồng một phần để lo chỗ ở mới, lo cho cháu nhỏ.
Nhưng rồi sau khi bán xong, họ lại muốn đứng tên căn nhà. Chồng tôi không đồng ý, cãi nhau quyết liệt và sau đó mẹ chồng tôi bắt đầu nuốt lời, không chia cho chồng tôi một đồng nào, không một lời giải thích, không một câu hối hận.
Vợ chồng tôi trắng tay, con cái còn đỏ hỏn. Cuối cùng chúng tôi phải bế nhau về xin ở nhờ nhà bố mẹ tôi – sống trong căn phòng nhỏ.
Chưa dừng lại ở đó, bố mẹ chồng còn quay sang đổ lỗi, nói rằng:
“May mà chưa sang tên, không thì nó (ý nói tôi) và bên ngoại lấy hết sạch.”
Lời nói đó đau như dao cứa. Tôi chưa từng muốn lấy gì – chỉ mong có một mái ấm thực sự, một nơi vợ chồng con cái được gọi là “nhà của mình”.
Cay đắng hơn, họ còn đe dọa sẽ cắt hộ khẩu của chồng tôi, như thể anh không còn là một phần của gia đình nữa. Chồng tôi suy sụp, trầm lặng suốt một thời gian dài. Người đàn ông từng tự lập, mạnh mẽ giờ sống với nỗi day dứt không thể gọi tên.
Chúng tôi không mất nhà – vì vốn dĩ nó chưa từng là của chúng tôi.
Chúng tôi chỉ mất niềm tin – vào những người mà đáng lẽ ra là chỗ dựa vững chắc nhất.