Đêm Giáng sinh: Bản tình ca tình đầu chưa dứt

Họ từng hứa sẽ cùng nhau đi ngắm ánh sáng đêm Giáng sinh bên sông Hàn, nhưng rồi cái tôi quá lớn và những hiểu lầm vụn vặt đã đẩy cả hai về hai phía chân trời.

Thành phố vào đông khoác lên mình lớp áo lấp lánh của những dải đèn LED và những làn gió lạnh thoáng qua. Trong không khí rộn ràng của tiếng nhạc "Last Christmas" vang lên từ khắp các cửa hiệu, An đứng nép mình bên khung cửa sổ kính của một quán cà phê nhỏ, tay siết chặt ly trà nóng.

Đã 10 năm kể từ ngày cô rời xa thành phố này, cũng là bấy nhiêu thời gian cô đã cố gắng xóa sạch hình bóng của Thành – mối tình đầu dang dở năm 20 tuổi.

Cuộc gặp gỡ định mệnh đêm Giáng sinh

An chưa bao giờ tin vào định mệnh cho đến tối nay. Cửa quán bật mở, một luồng gió lạnh ùa vào kéo theo một bóng hình cao lớn. Anh mặc chiếc măng tô dạ màu xám, mái tóc hơi rối vì gió lạnh. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không gian sực nức mùi quế và cà phê rang xay.

Mọi thứ như ngừng trệ. Thành vẫn thế, vẫn đôi mắt sâu thẳm nhưng giờ đây đã thêm phần phong trần, cương nghị.

"An? Là em phải không?" Giọng nói trầm thấp ấy từng là cả thế giới của cô, nay vang lên khiến tim cô trật một nhịp.

An lúng túng gật đầu, cố giữ cho giọng mình không run rẩy: "Đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?"

Đêm Giáng sinh năm nay, không chỉ có quà và ánh sáng, còn có hai trái tim lạc lối đã tìm thấy đường về nhà. (Ảnh minh họa AI)

Đêm Giáng sinh năm nay, không chỉ có quà và ánh sáng, còn có hai trái tim lạc lối đã tìm thấy đường về nhà. (Ảnh minh họa AI)

Những mảnh ký ức vụn vỡ

Họ chọn một góc bàn khuất, nơi ánh nến lung linh hắt lên những mảng sáng tối mờ ảo. Câu chuyện bắt đầu từ những lời hỏi thăm xã giao, nhưng rồi dòng chảy của kỷ niệm ùa về dần cuốn họ đi xa hơn.

Họ từng hứa sẽ cùng nhau đi ngắm ánh sáng đêm Giáng sinh bên sông Hàn, nhưng rồi cái tôi quá lớn và những hiểu lầm vụn vặt đã đẩy cả hai về hai phía chân trời.

Thành thú nhận, suốt 10 năm qua, anh chưa từng thực sự quên được cô. Mỗi đêm Giáng sinh, anh đều quay lại quán cũ này, chỉ để hy vọng tìm thấy một bóng hình quen thuộc.

"Anh đã đi qua nhiều thành phố, gặp gỡ nhiều người, nhưng không ai khiến anh cảm thấy bình yên như khi ở bên em," Thành nói, đôi bàn tay anh khẽ chạm vào tay An trên mặt bàn. "Chia tay em là điều ngu ngốc nhất anh từng làm."

An lặng đi. Cô nhận ra bấy lâu nay mình không hề hết yêu, cô chỉ đang học cách chung sống với nỗi nhớ. Sự xuất hiện của anh vào đúng đêm nay như một mồi lửa châm vào đống tro tàn, khiến ngọn lửa tình yêu bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Tình cũ không rủ cũng tới

Bước ra khỏi quán, Thành tháo chiếc khăn len của mình, rồi nhẹ nhàng quàng lên cổ An. Cử chỉ chăm sóc ấy vẫn dịu dàng như ngày đầu tiên họ hẹn hò.

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, giữa tiếng chuông nhà thờ vang vọng báo hiệu giờ lành, Thành xoay người An lại, nhìn thẳng vào mắt cô:

"Giáng sinh là mùa của phép màu. Anh không muốn lãng phí thêm một giây phút nào nữa để hối tiếc. Cho anh một cơ hội để yêu em lại từ đầu, được không?"

An nhìn thấy ánh sáng mờ trong tiết trời se lạnh trên gò má Thành, rồi nhìn xuống chiếc khăn len ấm áp. Mọi rào cản, mọi tổn thương của quá khứ dường như tan biến trong khoảnh khắc này. Cô khẽ gật đầu, Thành kéo cô vào lòng, một cái ôm thật chặt rồi đặt lên môi một nụ hôn ngọt ngào, ấm nồng đã xóa tan đi cái lạnh giá của đêm đông. Lần này, không có sự vội vã, chỉ có sự bình yên và hơi ấm lan tỏa. Họ nhận ra rằng, "tình cũ" không chỉ là một danh xưng, mà là một phần xương thịt, là thanh xuân mà họ đã từng gửi gắm vào nhau.

Đêm Giáng sinh năm nay, không chỉ có những món quà và ánh sáng rực rỡ, mà còn có hai trái tim lạc lối đã tìm thấy đường về nhà. Đúng là tình cũ không rủ cũng tới, bởi khi duyên chưa dứt, dù có đi vòng quanh thế giới, người ta vẫn sẽ va vào nhau ở một góc phố quen thuộc.

Song Tử

Nguồn Gia Đình VN: https://giadinhonline.vn/dem-giang-sinh-ban-tinh-ca-tinh-dau-chua-dut-d210083.html