Dọa đuổi vợ về nhà ngoại, bố nói một câu làm tôi xấu hổ
Tưởng bố sẽ ủng hộ quyết định của tôi vì tôi là con trai của bố, không ngờ lời ông nói khiến tôi thấy xấu hổ.
Yêu nhau hơn 2 năm, tôi với bạn gái tính chuyện kết hôn. Vốn là người khéo ăn khéo nói nên ngay ngày đầu bạn gái về ra mắt, bố mẹ tôi đã rất quý mến em. Ngày đó, tôi luôn nghĩ em sẽ là người con gái hiểu chuyện, biết quan tâm, lo lắng cho chồng. Thế nhưng từ ngày cưới nhau, tôi phát hiện vợ có quá nhiều tật xấu. Cô ấy tiêu rất hoang phí, thích ăn diện.
Hầu như tiền bạc tôi đưa hàng tháng, cô ấy đều không biết giữ, mặc sức chi tiêu, không tính toán dành dụm cho tương lai. Tôi thường nói vợ phải giữ tiền để sau này có con rồi còn sắm sửa, lo cho con cái. Vợ chỉ gật đầu để đấy nhưng tôi biết, tiền lương tháng nào vợ cũng tiêu hết tháng ấy.
Chính vì tiêu hoang nên vợ cũng rất hào phóng với nhà chồng. Thi thoảng vợ lại mua quà biếu bố mẹ rồi mua đồ ăn ngon nhân ngày này ngày nọ. Lúc bố mẹ ốm đau, vợ cũng khá là thoải mái trong chuyện tiền bạc, mua đồ tẩm bổ, biếu tiền viện phí giúp bố mẹ. Bố mẹ tôi cũng vì vậy mà quý mến con dâu.
Về muộn một chút là vợ liên tục thúc giục, nói câu khó nghe khiến tôi bực trong người. Ảnh minh họa: 163
Thế nhưng, quan điểm sống khác nhau khiến vợ chồng tôi thường xuyên cãi vã. Cô ấy hay quản thúc thời gian của chồng, đòi hỏi tôi phải đưa đón suốt ngày khiến tôi khó chịu. Bản thân tôi là người có chút ham vui nên thích tụ tập bạn bè. Mỗi lần tôi đi chơi, chưa qua 11h là vợ đã gọi điện giục về. Về muộn một chút là vợ nói câu khó nghe khiến tôi bực trong người.
Có lần vợ còn gọi điện nói bạn bè tôi đừng rủ tôi uống rượu muộn. Tôi cũng biết mỗi lần uống quá chén là hay lèm bèm, hành động không kiểm soát nên vợ hay lo nhưng tôi không cho phép vợ chỉ đạo hay nói bạn bè mình. Vì thế, lần nào tôi uống say về là lần đó vợ chồng mâu thuẫn lớn. Hết lần này đến lần khác vợ nói tôi vô dụng, chỉ biết ăn chơi, không tu chí làm ăn. Vợ còn nói tôi lương ba cọc ba đồng mà suốt ngày tụ tập chè chén lại còn hay sĩ diện vung tiền mời bạn bè.
Lần đó vì quá giận, tôi tát vợ một cái rồi đuổi cô ấy về nhà ngoại. Vợ tôi cũng bực lên nói sẽ thưa chuyện với bố mẹ để dọn về, không cần tôi phải thách. Suốt những ngày đó, vợ chồng chúng tôi không đi làm chung dù trước tôi thường chở vợ đến công ty rồi mới đến văn phòng của mình.
Gần một tuần, đến bữa cơm không ai nói với ai một câu. Bố mẹ biết chuyện nói bóng nói gió tôi không nên hành xử có kiểm soát nhưng tôi vẫn kiên quyết không chấp nhận người vợ như vậy. Tôi nói chuyện với bố cho vợ về nhà mẹ đẻ cho cô ấy biết mặt, lần sau không dám cãi láo với chồng. Tưởng được bố đồng ý ai ngờ bố nói mấy câu khiến tôi tím tái mặt mày. “Con là đàn ông mà không biết trước biết sau. Vợ con nó lấy chồng xa, cách nhà mẹ đẻ hơn 100km, mỗi năm nó về nhà được mấy lần? Sao bình thường con không chịu khó đưa nó về quê thăm bố mẹ mà cứ đến lúc cãi nhau thì con dọa nạt đuổi nó về?
Đây không phải lần đầu tiên con làm việc đó. Bố nói cho con biết, nó lấy con, chỉ có bố mẹ ở đây và con là người thân nương tựa. Con không biết yêu thương bảo vệ vợ mình thì thôi lại động tí là đuổi nó về. Con xem lại mình đi, đã làm tròn trách nhiệm của người chồng chưa hay tối ngày chỉ nghĩ đến bạn bè, sĩ diện bản thân.
Vợ con nó nói không sai đâu, đàn ông phải lo được cho gia đình mới tính chuyện sinh con. Con không kiếm được nhiều tiền, tháng đưa cho nó ba đồng bạc mà suốt ngày kêu ca bày đặt bắt nó tiết kiệm. Có vợ rồi chứ không phải như lúc lông bông nữa đâu. Nó làm ra tiền thì nó tiêu, nó có bao giờ càu nhàu tiền bạc không? Từ mai muốn đuổi vợ đi thì phải xin phép cái thân già này trước nhé. Lên xin lỗi vợ nhanh”.
Câu nói của bố thực sự khiến tôi bất ngờ. Mẹ tôi cũng hùa vào bênh con dâu. Đúng là bây giờ tôi mới nhận ra, thực sự vợ tôi đối tốt với bố mẹ chồng, chu đáo với họ hàng nhà chồng thế nên mới được lòng bố mẹ tôi đến vậy. Chẳng có lý gì mà bố mẹ lại bênh con dâu rồi mắng con trai thậm tệ nếu không phải vì vợ tôi thực sự tốt. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thực sự thấy áy náy, cần nghiêm túc xem lại bản thân. Đàn bà có hay nói, trách móc chồng, ăn diện một chút thì cũng là chuyện tốt thôi mà!
Độc giả K.Long