'Ép duyên nàng hầu': Ngọn cỏ có sánh được chân mây?

Giữa vô vàn bộ truyện hiện đại, đô thị hay ngôn tình tổng tài, 'Ép duyên nàng hầu' của tác giả Thiền Thì Vũ xuất hiện như một làn gió lạ - nhẹ nhàng mà sâu lắng, mộc mạc mà lay động.

Tiểu thuyết mang hơi thở cận đại, lấy bối cảnh thời hậu chiến, nơi những vết thương không chỉ nằm ở thể xác mà còn hằn sâu trong tâm hồn. Đó cũng là câu chuyện về tình yêu chớm nở giữa hai con người tưởng chừng chẳng thể có điểm chung - một cậu chủ nhà giàu mang thương tích chiến tranh và một nàng hầu chân quê mang trái tim kiên cường.

Nhân vật trung tâm của truyện là Quang Khải - cậu chủ con nhà quyền quý, xuất thân giàu sang, mang trong mình lý tưởng và tinh thần yêu nước. Không màng đến nhung lụa, Quang Khải rời bỏ gia đình để nhập ngũ nhưng số phận không mỉm cười với anh - trong một trận chiến ác liệt, mắt anh không còn thấy ánh sáng, và cả niềm tin vào cuộc sống.

Ngày trở về quê nhà, Quang Khải không còn là người con trai rực rỡ năm nào, mà là một con người rơi vào bóng tối tuyệt vọng, khước từ chữa trị, thường xuyên phát điên vì nỗi dằn vặt không thể cứu được đồng đội mình.

 Sách Ép duyên nàng hầu. Ảnh: Nanubooks.

Sách Ép duyên nàng hầu. Ảnh: Nanubooks.

Trong khoảnh thời gian tăm tối ấy, Lan Thảo - một cô hầu gái hiền lành nhưng không hề yếu đuối - xuất hiện. Trớ trêu thay, cô không chỉ là người hầu được đưa đến để chăm sóc Quang Khải, mà còn là người vợ "ép duyên" trên danh nghĩa của anh.

Không giống với những người hầu trước đó từng sợ hãi và bỏ đi trước cơn điên loạn của Quang Khải, Lan Thảo lại kiên nhẫn, tận tụy, thậm chí hy sinh thầm lặng để xoa dịu tâm hồn tổn thương trong anh.

Cô là ánh sáng le lói đầu tiên nơi cuộc sống tăm tối của cậu chủ, là người trò chuyện, an ủi, và dần thắp lại niềm tin nơi anh. Dưới bàn tay chăm sóc của Thảo, những cơn giận dữ dần dịu lại, những đau thương từng bước được chữa lành.

Quang Khải sau cùng cũng nhận ra mình không hề đơn độc, và chính những lá thư, kỷ vật của đồng đội cùng sự kiên trì âm thầm của Thảo đã thôi thúc anh đi điều trị, tìm lại ánh sáng cho đôi mắt - và cả ánh sáng trong tâm hồn. Còn với Lan Thảo, trong quá trình chăm sóc một người đàn ông luôn khiến người khác sợ hãi, cô lại dần nhận ra một tình cảm đặc biệt đang nảy nở trong lòng. Một tình cảm dịu dàng, âm thầm mà sâu sắc.

Tuy nhiên, như lời tự sự đầy day dứt của Lan Thảo: “Ở đời, có ngọn cỏ khô nào sánh được chân mây?” Phải chăng tình yêu của người hầu thấp kém dành cho cậu chủ là điều viển vông? Phải chăng, khi ánh sáng trở lại, Quang Khải sẽ quên đi người đã đồng hành cùng mình trong bóng tối?

Chia sẻ về quá trình sáng tác, tác giả Thiền Thì Vũ cho biết: "Ép duyên nàng hầu là bộ truyện theo thể loại cận đại đầu tiên mà tôi chắp bút. Sự thật thì khi ấy tôi chỉ nghĩ muốn thay đổi sang một thể loại mới, gần gũi với độc giả hơn. Cũng như mình muốn tìm hiểu xem nếu một “tổng tài” bị mù lòa, buông xuôi tất cả về miền quê thì sẽ có cuộc sống ra sao với những người thương bên cạnh".

Chính vì thế, xuyên suốt truyện là môtíp cách biệt giai cấp quen thuộc, nhưng lại được khắc họa qua góc nhìn cảm xúc và nhân văn hơn. Những chi tiết “người giúp người”, “lấy ơn báo ơn” được tác giả đặc biệt chăm chút, trở thành linh hồn của truyện. Thiền Thì Vũ cũng tâm sự rằng, một trong những khó khăn lớn nhất khi viết truyện là làm sao để giữ được nữ chính mạnh mẽ, không dựa dẫm vào ai, mà vẫn tạo nên sự kết nối tình cảm chân thật với nam chính.

Chính những giằng xé, mâu thuẫn đó lại khiến Ép duyên nàng hầu trở nên chân thực và cảm động hơn bao giờ hết. Truyện không chỉ là hành trình chữa lành của mà còn là cuộc kiếm tìm tình yêu và ánh sáng giữa hai con người tưởng như không thể gặp nhau, nhưng lại gắn kết bởi lòng nhân hậu và sự cảm thông.

Ép duyên nàng hầu không ồn ào nhưng sâu lắng, đủ sức chạm vào nơi sâu kín nhất của trái tim người đọc. Bởi lẽ, đâu đó trong cuộc đời, ai cũng từng là một Quang Khải gục ngã và mong gặp được một Lan Thảo - để nắm tay mình đứng dậy.

Nguyệt Hằng

Nguồn Znews: https://znews.vn/ep-duyen-nang-hau-ngon-co-co-sanh-duoc-chan-may-post1576701.html