Hơn 10 ngày ở nhà vì dịch bệnh, tôi không còn muốn ly dị vợ
Tôi hối hận sâu sắc, tôi nhận ra mình trước này là một người đàn ông vô tâm, ích kỷ, hay già mồm cãi láo. Tôi thực sự không có tư cách làm chồng, làm cha.
Tôi và Vân kết hôn 6 năm, có một con gái 3 tuổi. Tết Nguyên đán năm nay, chúng tôi quyết định sẽ cùng về chúc tết hai bên nội ngoại cho đầy đủ lễ nghĩa, sau Tết, hai vợ chồng sẽ ra tòa ly hôn.
Cuộc hôn nhân suốt 6 năm qua của tôi rất ít khoảnh khắc hạnh phúc, đa số đều là mâu thuẫn, mệt mỏi. Nói đơn giản, ăn không cùng khẩu vị, nói không cùng quan điểm.
Khi có con gái nhỏ, tôi mong Vân có thể tạm ở nhà một vài năm để chăm lo gia đình. Cô ấy liền nói: "Tôi ăn học 16 năm, không phải để làm ô sin cho nhà anh".
Bí quá, tôi đành nhờ cha mẹ hỗ trợ. Không quá một tháng, quan hệ mẹ chồng - nàng dâu đổ vỡ, cha mẹ tôi bỏ về nhà.
Nhờ đến mẹ vợ tôi, mẹ vợ tôi vốn sức khỏe không tốt, mới trông cháu được ba ngày, bà đã ngã bệnh, phải gọi cấp cứu đưa vào bệnh viện.
Không nhờ cậy được ai, tôi năn nỉ vợ lần thứ hai, mong cô ấy tạm thời nghỉ việc. Kết quả, cô ấy cáu giận quát: "Ai cũng có công việc của mình, tại sao em phải từ chức?, muốn nghỉ thì anh tự nghỉ đi!".
Kể từ đó, vợ chồng tôi lại càng mâu thuẫn nhiều hơn. Tôi phải tăng ca làm thêm, Vân nói tôi trốn tránh trách nhiệm với gia đình.
Tôi trông con gái, cô ấy lại quát nạt tôi nói tôi chỉ thích lướt điện thoại, cho con gái xem ti vi.
Tôi nấu nướng, làm cơ, cô ấy chê là cơm cho lợn ăn, không phải cho người.... Nói chung, dù tôi có làm bất cứ điều gì đều là không đúng, là sai trái.
Lúc nào vợ tôi cũng soi ra được lỗi sai của tôi, khiến tôi ngột ngạt, chán ghét cuộc sống gia đình. Trong một lần vì quá bực, tôi đã đẩy Vân ngã, khiến cô ấy bàng hoàng, kiên quyết đòi ly hôn.
Nghe thấy ly hôn, tôi cũng không phản ứng quá mạnh. Không suy nghĩ nhiều, tôi đồng ý. Giấy ly hôn viết xong, hai vợ chồng đều đợi tới qua Tết sẽ chính thức ra tòa.
Chẳng ngờ, đợt bệnh dịch này ập đến, khiến một nhà ba người chúng tôi điêu đứng, công việc của tôi đình trệ, hành hóa thực phẩm thì thứ gì cũng đắt, thứ gì cũng khó mua. Con gái được nghỉ học, vợ chồng tôi cũng phải thay phiên nhau ở nhau trông.
Thời gian này, tôi đột nhiên nhận thấy, vợ tôi kỳ thực vô cùng đảm đang. Cô ấy có thể đi chợ rất nhanh, mua bán dứt khoát, cũng có thể khuôn đồ, mang vác rất nặng.
6 năm hôn nhân, vợ tôi từ một cô gái yếu đuối biến thành một người phụ nữ mạnh mẽ, không gì không làm được.
Trong lúc tôi chán ngán, oán trời trách đất, than vãn không làm được việc gì, công việc đình trệ, vợ tôi chăm chỉ thay đổi món ăn, khiến cả gia đình không bị thiếu dinh dưỡng trong những ngày dịch bệnh.
Xong việc nhà, cô ấy lại chơi với con, đọc truyện, dạy con học, tập yoga. Đến tối con gái đi ngủ, vợ tôi lại lên mạng nói chuyện với bạn bè, động viên an ủi mọi người, giúp mọi người lạc quan, phấn chấn hơn.
Tôi đột nhiên cảm thấy tôi là người thừa, mặc dù đây là nhà tôi, nhưng tôi là người có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nói cách khác, chính là một người vô dụng.
Tôi bắt đầu cố ý tham gia vào các trò chơi của hai mẹ con. Con gái tôi vô cùng thích thú, cả nhà rất vui vẻ.
Lúc vợ làm cơm, tôi bước vào bếp, nhận thấy rằng nấu một bữa ăn vô cùng rườm rà. Vợ tôi mỗi ngày ngoài làm việc chăm chỉ, đều ba lần vào bếp, thực sự giỏi vô cùng.
Khi thực phẩm hết, tôi xung phong đi chợ, để rồi trải nghiệm cảm giác thứ gì cũng đắt đỏ, không biết phải cân đối làm sao.
Về nhà, tôi thử ngưng dùng điện thoại, ngưng chơi game, làm giúp các việc gia đình. Mới được nửa giờ, cả người tôi ướt đẫm mồ hôi, làm xong việc, chân tay tôi run rẩy, không đứng vững.
Lúc này, tôi hối hận sâu sắc, tôi nhận ra mình trước này là một người đàn ông vô tâm, ích kỷ, hay già mồm cãi láo. Tôi thực sự không có tư cách làm chồng, làm cha.
Mấy ngày gần đây, tôi lặng lẽ chăm nom con gái, giúp đỡ vợ làm việc nhà, nấu ăn, rửa bát. Xong việc, tôi lại cùng vợ ngồi bên ban công, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, cảm thấy cuộc sống gia đình chỉ cần như thế này, hạnh phúc, bình yên. Tôi chắc chắn sẽ cầu xin vợ tha thứ, rút đơn ly hôn.
Đợt dịch bệnh này, tuy đã gây khó khăn, đau khổ cho rất nhiều người, nhưng lại giúp tôi nhận ra, tôi đã sai ở đâu, nên bắt đầu lại như thế nào. Đối với tôi, đây đúng là trong họa có phúc.