Hương của mùa xuân

Tôi thức dậy sau một đêm ngủ thật dài, mở tung cánh cửa đón chút không khí ban mai. Khoang mũi tôi bất chợt khựng lại, đọng một mùi hương thoang thoảng dịu ngọt, tựa hồ như lạ lẫm nhưng lại thân thuộc vô cùng. Khi ký ức trong tôi chưa kịp gọi tên thì đã nghe tiếng bà ngoài sân thì thầm: Mùi hương bưởi thơm thật!

Vậy đúng là hương bưởi thật rồi, mùi hương mà xưa nay tôi vẫn thường hay gọi là hương của mùa xuân. Rồi như được làn hương dẫn lối, mắt tôi hướng về cây bưởi cạnh thềm giếng đang trổ những bông hoa trắng muốt, đung đưa trong làn mưa bụi bâng khuâng. Cây bưởi bố tôi trồng từ khi mới cưới mẹ về đến nay tuổi đời cũng phải hai mươi năm có lẻ. Hoa bưởi là một trong những loài hoa có đặc tính lạ lùng nhất mà tôi từng biết, dường như chúng “chọn một ngày” mà đua nhau bung nở.

Bà giục tôi nhanh chân ra nhặt hoa bưởi với bà. Hoa bưởi trắng, điểm xuyết nhụy vàng lấp lánh là cả vùng trời tuổi thơ mà tôi với bà mỗi năm cần mẫn nhặt nhạnh, gom góp, phơi khô, sao sấy đựng vào chiếc bình thủy tinh có chiếc nắp kín. Năm nào cũng vậy, bà đều nhặt hoa bưởi để ướp trà hoặc cho thêm vào nồi nước gội đầu ủ bằng những quả bồ kết nướng hươm vàng sóng sánh. Tôi vẫn nhớ câu chuyện năm xưa mà mỗi lần nhặt hoa bưởi bà lại kể cho nghe. Cái thuở bà thiếu nữ mười tám đôi mươi, gội đầu lúc nào cũng có bông hoa bưởi thơm lừng, tóc dài chấm lưng. Ông, một chàng trai trẻ cũng đôi mươi vì đem lòng mến yêu mái tóc suôn dài thơm mùi hoa bưởi của bà mà nên duyên lúc nào không hay. Tôi lúc nào cũng ngưỡng mộ tình yêu của ông bà, một tình yêu sâu sắc, giản dị vô cùng.

Nhớ về hoa bưởi tôi lại nhớ món mía được ướp hương hoa bưởi thơm lừng, ăn một lần nhớ mãi cả đời. Bà chọn mía khúc giữa thật mềm, róc vỏ, tiện thành từng khoanh nhỏ, chẻ làm tư vừa ăn. Chiếc thạp gốm, bà rải một lớp mía rồi tới một lớp cánh hoa bưởi, rồi đóng nắp thạp, ướp dưới bầu trời mưa bụi, qua một đêm lấy ra ăn. Hương hoa bưởi cứ thế mà ngấm sâu lan dần vị ngọt của khúc mía thảo thơm, thức dậy mọi giác quan, quyến rũ, gọi mời. Những đứa cháu của bà đón lấy thạp mía bà ướp như cầm một thức quà quý giá, đưa lên mũi hít hà, rồi cho vào miệng tận hưởng. Hương bưởi ủ trong lớp mía ngọt lừ dịu nhẹ như vờn nơi cánh mũi. Nhẩn nha từng miếng mía mà như cảm nhận được cả một khu vườn hoa bưởi bung nở.

Khi gia đình có biến cố gặp khó khăn, bà “truyền nghề” cho mẹ tôi mỗi mùa hoa bưởi nở, mẹ lại ướp mía cùng hoa rong ruổi khắp thị trấn để bán kiếm đồng ra đồng vào. Những cánh hoa cũng được mẹ mang lên thị trấn bán cho những người yêu thích hoa bưởi để thắp hương ngày đầu tháng hay ngày rằm. Không được theo mẹ rong ruổi nhưng tôi vẫn luôn cảm nhận được gánh hàng của mẹ chở đầy hương mùa xuân tươi mát. Những ban thờ của nhà nhà phảng phất đầy hương hoa bưởi, quyện hương trầm thoang thoảng. Những ngày đầu xuân vì vậy mà thêm ấm cúng. Và tôi cũng tin rằng lời bà nói, hương thơm hoa bưởi tao nhã, thanh tịnh, giúp mang lại cảm giác may mắn, một mùa xuân trong lành cho tâm hồn phơi phới thanh tao để bắt đầu năm mới hanh thông, tốt lành.

Thời gian cứ thế trôi đi. Bà cũng bỏ mùa hoa bưởi mà về với cát bụi. Gốc bưởi hoa vẫn rụng trắng, vẫn đưa hương thơm ngào ngạt nhưng chẳng còn bóng dáng bà cần mẫn nhặt từng bông hoa cho vào mẹt phơi khô ủ trà, nấu nước gội đầu. Mỗi bận về lại quê nhà, đúng mùa hoa bưởi nở lòng tôi lại bâng khuâng nhớ tới bà. Nhớ ngụm trà hoa bưởi có vị nhân nhẫn đắng, hậu ngọt, nhớ nồi chậu nước gội đầu thơm mái tóc thề. Khi đó tôi biết rằng, mình đã từng có những phút giây hạnh phúc bên hương mùa xuân ngọt ngào…

Tăng Hoàng Phi

Nguồn Thừa Thiên Huế: https://huengaynay.vn/doi-song/huong-cua-mua-xuan-151031.html