Khi bố mẹ già đi, con cái mới bắt đầu 'trưởng thành'

Trong nhiều gia đình, 'sự già đi' của bố mẹ diễn ra như một quá trình âm thầm, không gắn với một dấu mốc cụ thể. Không có một dấu hiệu rõ ràng để nhận ra, chỉ là những thay đổi nhỏ xuất hiện dần trong đời sống hàng ngày - bố di chuyển chậm hơn, mẹ cần thêm thời gian cho những sinh hoạt quen thuộc, những câu hỏi được lặp lại trong các cuộc gọi ngắn.

Những điều đó không đủ lớn để gây xáo trộn, nhưng tích tụ theo thời gian, khiến con cái bắt đầu chú ý và nhận ra nhịp sống trong gia đình đã khác trước.

Trong thời gian dài, bố mẹ thường giữ vai trò trung tâm của gia đình. Họ là người quyết định phần lớn các vấn đề, từ kinh tế, sinh hoạt đến những lựa chọn quan trọng. Con cái, dù đã trưởng thành, vẫn quen với việc bố mẹ “đứng phía trước”, gánh phần nặng hơn để bản thân yên tâm học tập, làm việc và xây dựng cuộc sống riêng.

Thói quen ấy tạo ra sự ổn định, nhưng cũng khiến quá trình bố mẹ già đi diễn ra chậm trong nhận thức của con cái. Khi bố mẹ vẫn tự lo được cho mình, vai trò ấy dường như không thay đổi. Chỉ đến lúc bố mẹ “chậm” lại, trật tự quen thuộc mới bắt đầu dịch chuyển.

Sự dịch chuyển này không chỉ là câu chuyện trong từng gia đình, mà gắn với bối cảnh xã hội rộng hơn. Ngày càng nhiều người trẻ sống xa nhà vì học tập và công việc. Khoảng cách địa lý khiến con cái ít có cơ hội quan sát trực tiếp đời sống hàng ngày của bố mẹ. Những thay đổi nhỏ vì thế tích tụ trong thời gian dài, đến khi nhận ra thì đã đủ để buộc họ phải nhìn lại vai trò của mình.

Ở giai đoạn này, nhiều người con bước vào một kiểu trưởng thành khác. Không còn chỉ xoay quanh bản thân, họ bắt đầu quan tâm đến bố mẹ nhiều hơn.

Đi cùng với đó là sự “đổi chiều” vai trò trong gia đình. Con cái dần đảm nhận những việc trước đây thuộc về bố mẹ: đưa bố mẹ đi khám bệnh định kỳ, sắp xếp thời gian thăm nom, lo lắng các công việc trong nhà.

Quá trình này thường diễn ra chậm, không theo một kế hoạch rõ ràng, mà qua từng việc nhỏ. Nhiều người chỉ nhận ra mình đã “lớn hơn” khi thấy trách nhiệm với gia đình xuất hiện thường xuyên trong đời sống hàng ngày.

Theo thời gian, nhiều gia đình dần học cách điều chỉnh. Con cái không thay thế bố mẹ mà chia sẻ trách nhiệm; bố mẹ không mất vai trò, mà chuyển sang một vị trí khác trong cấu trúc gia đình. Trong quá trình ấy, một cảm giác chung thường chỉ xuất hiện khi đã muộn: sự tiếc nuối.

Khi bố mẹ già đi, con cái mới nhìn lại quãng thời gian trước đó và nhận ra gia đình từng bị đặt sau công việc cùng các ưu tiên cá nhân. Sự tiếc nuối này không chỉ dừng lại ở cảm xúc, mà còn thúc đẩy những thay đổi cụ thể: về nhà nhiều hơn, giữ liên lạc đều đặn hơn, sắp xếp lại nhịp sống.

Trong bối cảnh xã hội đang già hóa nhanh, trải nghiệm “bố mẹ già đi” ngày càng trở nên phổ biến. Cùng với đó, khái niệm trưởng thành cũng được mở rộng.

Trưởng thành không chỉ là độc lập tài chính hay thành công cá nhân, mà còn là khả năng đảm nhận trách nhiệm giữa các thế hệ, biết khi nào tiến lên phía trước và khi nào quay lại để ở bên gia đình.

NHI KHANH

Nguồn Văn hóa: http://baovanhoa.vn/gia-dinh/khi-bo-me-gia-di-con-cai-moi-bat-dau-truong-thanh-189358.html