Không làm mẹ buồn

ĐBP - Hồng bước chân vào quán, đưa mắt đảo nhanh một vòng. Quán chỉ có vài bàn ăn và không còn bàn trống. Nó thực sự rất khó chịu khi phải dừng chân ăn ở một quán ăn tồi tàn như vậy. Nhưng cả vùng này, chỉ có một quán duy nhất và cái bụng nó thì đang sôi lên òng ọc. Từ tối qua tới giờ, Hồng bỏ đói mình chỉ vì giận bố mẹ. Vừa sáng sớm, nó đã phóng xe một mạch, lên được vùng thượng này thì đã quá trưa. Hồng muốn có một nơi thật yên tĩnh, chỉ một mình để quên đi tất cả. Miễn cưỡng đi đến chỗ cái bàn có một cậu bé chừng mười tuổi đang ngồi một mình, Hồng uể oải ngồi xuống chiếc ghế nhựa đối diện cậu bé rồi gọi một suất cơm.

Hồng ăn. Nhưng hình như có điều gì đó khiến nó không được tự nhiên. Nó ngẩng lên:

- Nhìn gì nhóc?

Cậu bé ngại ngùng lắc đầu, rồi cúi xuống chăm chú ăn. Lúc này, Hồng mới để ý đến cậu bé ngồi đối diện mình. Em nhỏ thó, thân hình gầy nhom và nước da đen nhẻm nhưng đôi mắt lại sáng long lanh. Hồng nhìn đĩa cơm chan mắm của nó ngạc nhiên:

- Sao nhóc không ăn ở nhà mà lại ra quán? Nhóc cũng chán ăn cơm nhà à?

Cậu bé mở to mắt nhìn Hồng rồi rụt rè:

- Nhà em ở xa lắm chị, cách đây hai con suối.

Em nói rồi đưa tay chỉ về hướng dãy núi phía xa. Hồng gật đầu, ừ chắc xa lắm. Bởi nhìn theo phía tay cậu bé chỉ, Hồng chỉ thấy một con đường quanh co lên xuống, nhỏ dần và mất hút vào những trập trùng xanh của cây lá.

- Mẹ em bị bệnh nằm viện rồi! (Cậu bé bỗng dừng lại rồi bật khóc nức nở) Chắc tại em chưa ngoan, em đòi nghỉ học làm mẹ buồn, mẹ ốm. Giờ em chỉ mong mẹ khỏe lại thôi, em sẽ không bao giờ làm mẹ buồn nữa. Em sẽ đi học lại, sẽ nghe lời mẹ.

Nghe cậu bé nói, Hồng lặng đi, rồi nước mắt ở đâu cứ tuôn ra. Tự nhiên, Hồng thấy xấu hổ với chính mình, với cậu bé đang ngồi trước mặt. So với em, Hồng quá sung sướng, quá may mắn. Có lẽ vì sống trong môi trường sung sướng, đủ đầy khiến nó trở nên khó chiều, luôn làm mình làm mẩy với bố mẹ. Chiều qua khi nó tỏ ý muốn bố mẹ tổ chức tiệc sinh nhật tuổi mười tám cho mình thật hoành tráng ở nhà hàng sang trọng. Nó sẽ mời tất cả bạn bè của mình đến. Hồng muốn mẹ cho tiền mua bộ váy hàng hiệu để tất cả mọi người sẽ phải chú ý đến mình. Bố mẹ kiên nhẫn ngồi nghe Hồng hào hứng vạch ra kế hoạch của mình. Rồi sau đó, mẹ nhẹ nhàng nói:

- Mình tổ chức ở nhà cũng được mà con. Quan trọng là vui thôi chứ ra nhà hàng, tốn kém, phí phạm lắm. Váy đầm con có rất nhiều, mẹ thấy có những cái con chỉ mặc một lần rồi thôi.

Hồng còn đang bất ngờ thì bố nó đã tiếp:

- Với lại bố thấy con nên mời những bạn thân thiết thôi, vui vẻ, ấm cúng. Bố muốn nhân cơ hội này gia đình mình tổ chức một việc làm gì đó thật ý nghĩa như đi từ thiện chẳng hạn. Con thấy sao?

- Ừ, mẹ thấy hay đấy!

...

Hồng cảm thấy bố mẹ toàn bàn về chuyến đi từ thiện, về những tháng ngày sắp tới nó học Ðại học xa nhà mà không để ý gì đến việc tổ chức sinh nhật cho nó. Nó đứng bật dậy và hét lên:

- Nếu bố mẹ thấy tiếc tiền thì thôi, con không cần sinh nhật, váy vóc gì cả, con cũng chẳng muốn đi đâu hết.

Nói rồi Hồng chạy về phòng, đóng rầm cửa lại khóc rấm rứt. Mặc kệ bố mẹ gọi cửa, nó vẫn nằm úp mặt xuống gối mà khóc, mà hậm hực rồi trách móc bố mẹ không thương mình. Mọi năm nó vẫn đồng ý tổ chức đơn giản ở nhà. Nhưng năm nay khác, nó đã mười tám tuổi, lại chuẩn bị lên đại học. Nó muốn có một kỉ niệm đáng nhớ cuối đời học sinh. Vậy mà… Ðã vậy, Hồng sẽ cho bố mẹ biết cảm giác không có nó là thế nào? Vậy là mới hơn bốn giờ sáng, Hồng đã dắt xe lẻn ra ngoài trong khi bố mẹ còn đang ngủ trong phòng. Nó đi. Ðầu tiên cũng chưa định đi đâu nhưng rồi ý định muốn kiếm một nơi thật hoang vu, rừng rú để bố mẹ không thể tìm ra được đã đưa Hồng đến đây. Và bây giờ, khi ngồi trước thằng bé, nó mới nhận ra mình thật tệ.

- Chị sao vậy? Sao chị lại khóc?

- Chị không sao - Hồng giật mình khi nghe cậu bé hỏi. Ðôi mắt tròn trong veo của em nhìn Hồng ngạc nhiên, tò mò. Ăn đi em. Lát nữa chị sẽ mua tặng em một phần cơm mang về cho mẹ.

Hồng gắp thức ăn qua đĩa cho cậu bé. Em vui vẻ ăn, rất ngon miệng. Nhìn em ăn, Hồng mới biết mình đã từng phung phí đến cỡ nào. Nó cũng hiểu vì sao nhiều lần bố mẹ luôn muốn mình đi cùng trong những chuyến từ thiện trên miền ngược và họ đã buồn thế nào khi nó từ chối với đủ các lý do. Chia tay em, Hồng gọi một phần cơm với đầy đủ thức ăn và dúi vào tay em hai trăm ngàn. Hồng xoa đầu em cười:

- Em mang cơm về cho mẹ đi kẻo muộn rồi, có lẽ mẹ em đang rất đói. Chị không có nhiều, số tiền này coi như quà chị gửi cho mẹ em nhé.

Cậu bé cảm ơn Hồng vì bữa cơm nhưng ngập ngừng:

- Em không dám nhận tiền đâu chị. Nó nhiều quá! Vì sao chị lại cho em chứ?

- Em cứ nhận đi. Vì chị quý em, vì em là cậu bé ngoan ngoãn, hiếu thảo. Em không nhận là chị giận đấy.

Cậu bé lại cảm ơn Hồng lần nữa và nói như reo:

- Em cảm ơn chị nhiều lắm! Chị vừa xinh đẹp vừa tốt bụng nữa.

- Không, chính chị mới là người phải cảm ơn em nhóc ạ. Chúc mẹ em mau khỏe bệnh, em mau chóng được trở lại trường học nhé.

Cậu bé cười tươi nhưng không giấu nổi ngạc nhiên, khó hiểu khi Hồng nói cảm ơn em. Em đi rồi, Hồng vội vàng lấy điện thoại, mở nguồn gọi cho mẹ:

- A lô, con à, con đang ở đâu vậy? Bố mẹ tìm con suốt con biết không?

- Con xin lỗi bố mẹ? - Hồng bật khóc, không nói thêm được.

- Có chuyện gì vậy con? Con ở đâu để bố đến đón, rồi về đi đặt tiệc sinh nhật con nhé!

- Không đâu mẹ ạ. Con không cần tiệc sinh nhật nữa. Cả nhà mình sẽ đi từ thiện mẹ nhé.

Hồng chào mẹ rồi cúp máy. Sinh nhật nó năm nay đúng vào ngày Lễ Vu Lan. Nó muốn làm một việc gì đó thật ý nghĩa cùng bố mẹ. Nó chạy xe về nhà và tự dặn mình không được làm mẹ buồn thêm bất cứ lần nào nữa.

Truyện ngắn của Trương Thị Thúy

Nguồn Điện Biên Phủ: http://baodienbienphu.info.vn/tin-tuc/van-hoa/171405/khong-lam-me-buon