Kiều Hải Hòa: Chàng sinh viên Trường Đại học Nguyễn Trãi đón Tết một mình nhưng tràn đầy nghị lực
Tết Nguyên đán Ất Tỵ 2025, khi mọi người rộn ràng bên gia đình, Kiều Hải Hòa – sinh viên năm cuối ngành Quản trị Kinh doanh Trường Đại học Nguyễn Trãi (Hà Nội) – lại đón Tết một mình trong sự tĩnh lặng. Không có cha mẹ hay người thân cận kề, nhưng bên trong chàng trai trẻ là một sức mạnh phi thường và niềm tin vào tương lai, được vun đắp từ chính nghị lực vượt lên nghịch cảnh.
Tuổi thơ trong gian khó: "Không cha, không mẹ, chỉ có chính mình"
Sinh ra trong một gia đình nghèo ở vùng quê ven đê, Kiều Hải Hòa chưa bao giờ biết đến khái niệm "ấm êm". Mẹ cậu qua đời khi cậu còn chưa biết nói, còn cha – người thân duy nhất – cũng rời xa cậu mãi mãi khi Hòa mới 16 tuổi.
Căn nhà khi ấy chẳng khác gì một căn lều nhỏ, dựng tạm bợ bằng gạch ba banh và mái fibro xi măng, mùa hè nóng như lửa đốt, mùa đông lạnh buốt đến tê người. Những ngày đó, bữa ăn của hai cha con chỉ quanh quẩn với cơm trắng và rau luộc, thỉnh thoảng có thêm lạc rang để "đổi vị". Nước sinh hoạt phải đi xin từng gánh, còn nhà vệ sinh là một góc vườn trống giữa thiên nhiên.
Hòa chia sẻ: “Ký ức về mẹ rất mờ nhạt, nhưng mình nhớ rằng nếu không có mẹ, mình sẽ chẳng bao giờ tồn tại. Còn cha, ông là cả thế giới của mình. Ông làm tất cả để mình có thể sống”.
Khi Hòa 16 tuổi, cha cậu phát hiện mình mang căn bệnh ung thư quái ác. Một lần, ông xin được ít trần nhựa để lợp mái nhà cho bớt nóng. Dù rất yếu, ông vẫn cố đẩy xe chở nhựa về. Nhưng hôm ấy, Hòa đã từ chối giúp cha, lấy cớ chuẩn bị đi học nhưng thực ra là vì muốn đi la cà với bạn bè.
Hòa bộc bạch: “Trên đường, mình thấy cha ghé vào một quán nước, mệt đến mức phải xin một cốc nước. Lúc đó, ánh mắt cha nhìn mình, vừa thất vọng, vừa giận, nhưng cuối cùng lại dịu đi vì quá thương mình. Ông không nói một lời nào, chỉ gắng uống nước giữa những cơn ho sặc sụa. Chỉ ít lâu sau, cha rời xa mình mãi mãi”.
Ký ức đó ám ảnh Hòa suốt nhiều năm trời. “Giá như mình không ích kỷ như thế, giá như mình giúp cha ngày hôm ấy…”, Hòa nói. Những lời “giá như” ấy đã trở thành động lực để Hòa tự nhủ rằng, từ đây cậu không được phép hối tiếc thêm lần nào nữa.
Hành trình tự lập: “Bước qua nghịch cảnh bằng đôi chân của chính mình”
Sau khi cha mất, Hòa hoàn toàn một mình. Không cha, không mẹ, không nơi nương tựa, cậu phải tự làm mọi việc để duy trì cuộc sống. Họ hàng hai bên luôn yêu thương và hỗ trợ Hòa trong khả năng của họ, nhưng phần lớn thời gian, Hòa chỉ có thể dựa vào chính mình.
Những năm học Trung học phổ thông, Hòa bắt đầu làm thêm tại một quán trà sữa. Hòa chia sẻ: “Đó là công việc đầu tiên của mình. Từ đó, mình học được cách giao tiếp, ứng xử, biết tôn trọng người khác và chịu trách nhiệm với những gì mình làm".
Lên đại học, Hòa vừa học vừa làm kỹ thuật viên lắp camera an ninh – một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ và tập trung. Hòa chia sẻ: “Mỗi ngày của mình bắt đầu từ sáng đi học, chiều làm uay, tối về ăn vội bữa cơm rồi ôn bài. Có những lúc, thu nhập không đủ trang trải chi phí thuê trọ và học phí, nhưng mình luôn cố gắng tiết kiệm, không để khó uay cản bước mình”.
Hòa hiện là sinh viên năm cuối ngành Quản trị Kinh doanh tại Trường Đại học Nguyễn Trãi (Hà Nội), chuyên ngành Digital Marketing. Hòa chọn trường không chỉ vì chương trình đào tạo phù hợp mà còn bởi tấm lòng nhân ái của thầy Hiệu trưởng TS. Nguyễn Tiến Luận, người đã trao cho Hòa học bổng giảm 50% học phí sau khi biết hoàn cảnh đặc biệt của cậu. “Học bổng ấy là một món quà lớn, giúp mình tiếp tục theo đuổi ước mơ và phần nào giảm đi gánh nặng tài chính”, Hòa chia sẻ.
Tết một mình: “Cô đơn nhưng không buông xuôi”
Tết Nguyên đán với Hòa là dịp để về quê, tự dọn dẹp căn nhà nhỏ của cha mẹ, chuẩn bị vài món ăn đơn giản để đón giao thừa. Không có ai quây quần, không tiếng cười nói, nhưng Hòa không cho phép mình gục ngã.
Cậu chia sẻ: “Đón Tết một mình hơi cô đơn thật, nhưng mình cố gắng tạo không khí riêng bằng cách nghe nhạc, hát hò và dọn dẹp. Mình biết, cha mẹ luôn dõi theo và muốn mình sống tốt hơn”.
Những kỷ niệm về cái Tết cuối cùng bên cha vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức. "Hôm đó, nhà mình làm cơm cúng tất niên, anh em con bác tụ họp đông đủ, cùng cha mình ăn bữa cơm cuối năm. Đó là một khung cảnh thật ấm áp, trọn vẹn mà mình không bao giờ quên", Hòa bộc bạch.
Khát vọng tương lai: "Điều gì không giết được ta sẽ khiến ta mạnh mẽ hơn"
Mỗi khi mệt mỏi hay muốn buông xuôi, Hòa lại nhìn vào hình xăm dấu chấm phẩy trên ngón tay của mình. Hòa chia sẻ: "Nó nhắc nhở mình rằng đây chỉ là một quãng nghỉ, chưa phải dấu chấm hết".
Hòa tự gọi mình là "Diggory" – Kẻ lạc lối, nhưng không bao giờ đi chệch khỏi con đường đúng đắn. Cậu chia sẻ: "Mình tin rằng những người dám đứng lên từ đau thương là những người mạnh mẽ nhất".
Hòa mong muốn sau khi tốt nghiệp sẽ tìm được một công việc phù hợp với đam mê chụp ảnh, quay video, đồng thời tiếp tục học hỏi và trưởng thành hơn mỗi ngày. "Cuộc sống có thể không dễ dàng, nhưng mình sẽ luôn cố gắng để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình", Hòa chia sẻ
Câu chuyện của Kiều Hải Hòa không chỉ là hành trình vượt qua nghịch cảnh mà còn là bài học về sức mạnh nội tâm và khát vọng sống. Trong đôi mắt sáng của Hòa, ta thấy một tương lai rộng mở và một trái tim không ngừng hy vọng. Cậu chính là minh chứng cho câu nói: "Điều gì không giết được ta sẽ khiến ta mạnh mẽ hơn".