Lần đầu ra mắt, bố mẹ bạn trai đã 'chấm' tôi ngay, nhưng sau bữa cơm thì tôi là người muốn 'bỏ chạy'
Càng nghĩ, tôi càng rối bời vì lời đề nghị của bố mẹ chồng tương lai.
Yêu nhau hơn 1 năm nay, hôm chủ nhật, Bằng đưa tôi về ra mắt gia đình anh. Nhìn căn nhà rộng rãi bề thế ở ngay mặt đường náo nhiệt, trong lòng tôi đã xôn xao khó tả. Tôi xuất thân nhà nghèo, bươn chải ở thành phố hơn 10 năm nay mà cũng chẳng mua nổi căn nhà riêng, chỉ đành ở trọ, biết bạn trai là con trai duy nhất, lại có nhà cao cửa rộng, tôi mừng thầm trong lòng.
Bố mẹ anh đón tiếp tôi nồng hậu, thân thiện. Mẹ anh nấu ăn, còn rủ tôi vào bếp cùng để dễ trò chuyện, tìm hiểu nhau. Dù biết hoàn cảnh gia đình tôi không môn đăng hộ đối, bà vẫn vui vẻ chấp nhận. Bà còn nói chỉ cần tôi và Bằng yêu thương nhau thật lòng, sống hạnh phúc là gia đình mừng rồi chứ không quan trọng đến gia thế.
Trước khi ăn cơm tối,mẹ chồng tương lailấy mỗi món một ít, bỏ vào chén rồi bảo tôi đi cùng bà lên lầu. Bà nói muốn giới thiệu tôi với một người quan trọng của gia đình, chắc chắn người đó cũng sẽ thích sự hiền lành, nhân hậu của tôi. Không hiểu sao trong lòng tôi lại nảy sinh sự lo lắng, hoang mang.
Mẹ Bằng mở cửa đi vào, tôi theo sau rồi giật mình sợ hãi khi thấy một người phụ nữ bị trói một chân bằng sợi dây vải nhỏ. Chị ấy ngồi trên giường, vẻ mặt thất thần, ánh mắt đờ đẫn. Vừa thấy chúng tôi, chị ấy đã gào thét, đòi ra ngoài nhưng mẹ chồng tương lai lại bình tĩnh ôm lấy chị rồi xoa đầu an ủi. Tầm 10 phút sau, chị ấy mới cân bằng cảm xúc và ngồi yên cho mẹ đút cơm ăn. Ăn xong rồi, bà lại cẩn thận lau miệng, lau tay chân cho chị rồi dắt tôi ra ngoài.
Trong bữa cơm tối, mẹ bạn trai nói người phụ nữ bị nhốt trong phòng chính là chị gái Bằng. Chị ấy có vấn đề về thần kinh, chỉ cần mở cửa phòng là sẽ trốn ra ngoài rồi đi lung tung, tìm kiếm rất vất vả. Vậy nên gia đình nhốt chị lại, cẩn thận hơn còn buộc chân chị bằng một sợi dây vải.
Ông bà mong chúng tôi nhanh chóng kết hôn và thay họ chăm sóc chị ấy. Bao năm qua, ông bà chăm chị bằng tình thương nhưng giờ sức khỏe đã yếu, sợ không cáng đáng nổi nữa. Bố Bằng cònhối thúc chuyện cưới xinvà khẳng định sẽ để lại ngôi nhà bạc tỉ này cho vợ chồng tôi đứng tên ngay sau đám cưới.
Nhưng tôi lại bối rối, hoang mang với "nhiệm vụ lớn lao" mà bố mẹ chồng tương lai giao phó. Tôi sợ phải nghỉ làm để chăm sóc chị chồng tương lai. Chưa kể chúng tôi sẽ có con, làm sao có thể lo chu toàn cho con cái và người chị có vấn đề về thần kinh. Tôi nên lựa chọn tiếp tục hay dừng lại mới hợp lý?