Sống trong 'vỏ bọc' trai thẳng hơn 30 năm khiến tôi mệt mỏi
Gia đình tôi vốn rất truyền thống, bố mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận việc đứa con trai duy nhất lại là người đồng tính. Bởi vậy bao lâu nay tôi vẫn phải sống trong 'vỏ bọc' là 'trai thẳng'. Nhưng mỗi lần phải đi xem mắt cô gái nào đó theo sự sắp xếp của gia đình, tôi lại muốn 'nổ tung', hét lên cho cả nhà biết sự thật về mình.
Bố mẹ tôi đều đã ngoài 70 tuổi, có 2 người con, chị gái tôi và tôi. Mẹ tôi sinh chị xong thì tận 15 năm sau mới sinh tôi trong niềm mong ngóng của cả dòng họ, vì bố tôi cũng là con trai trưởng, nhà tôi 3 đời độc đinh.
Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã có những sở thích khác với những bạn nam khác cùng trang lứa. Tôi thích chơi với các bạn nữ hơn, thích được mặc váy, thích lấy son phấn của chị để trang điểm. Nhiều lần mẹ tôi nói rằng, đàn ông con trai không được chơi mấy thứ ấy, nên tôi cũng nghe lời mẹ. Sau này lớn lên, tôi càng lúc cảm cảm nhận rõ sự khác biệt của bản thân. Tôi khao khát được như chị gái, mỗi lần đi qua các cửa hàng thời trang nữ, tôi lại đứng hình mất vài phút để ngắm nghía.
Nhiều người hay khen tôi "xinh như con gái" bởi nước da trắng, môi đỏ, nghe vậy tôi thích lắm. Khi lớn lên, thay vì để ý những cô gái trẻ khác, tôi lại thấy rung động trước anh bạn cùng trường. Nhưng sao có thể nói ra tình cảm thật của mình. Bao năm qua, tôi vẫn che giấu bản thân. 30 tuổi, tôi vẫn chưa có mảnh tình vắt vai, thấy vậy cả nhà lo lắng, hết lần này đến lần khác làm mối cho tôi. Nhưng tôi thấy mệt mỏi vô cùng khi mãi phải gồng mình đi xem mắt cho vừa lòng bố mẹ.
Tôi không biết bố mẹ có cảm nhận được sự khác thường của tôi hay không, nhưng tôi cũng không dám nói thật, bởi bố tôi rất gia trưởng, là người khuôn phép, ông không thể chấp nhận chuyện này. Mẹ tôi lại bị bệnh tim, tôi sợ khi nói ra bố mẹ sẽ sốc. Nhưng mãi sống thế này khiến tôi mệt mỏi đến tột cùng. Nhiều lúc tôi chỉ muốn đi đâu đó thật xa đến một nơi không ai biết mình và sống thật với con người của mình.