Nắng tháng tư
Nắng tháng tư về, nhẹ nhàng mà tinh nghịch, như một đứa trẻ đùa giỡn trên mái tóc em, khiến những sợi cỏ lau bên đường cũng phải bừng tỉnh sau giấc ngủ đông dài. Tôi kéo chiếc mo cau cũ kỹ, tiếng kêu cọt kẹt đồng điệu với tiếng cười khúc khích của em, ngồi sau lưng tôi, đôi chân thon dài vô tình chạm nhẹ vào lưng, mỗi bước chân của chúng tôi đều in dấu trên con đường đất.
Những trưa hè cổ tích, khi mặt trời cao vút, chúng ta lại ngược dốc về nhà, qua những con đường quen thuộc, nơi hàng cỏ lau nghiêng mình hát theo gió. Tiếng rì rào ấy, có lẽ là giai điệu của tuổi thơ, của những kỷ niệm không bao giờ phai mờ trong tâm hồn mỗi chúng ta.
Có một lần, dưới bóng cây rợp mát, em đã ví mình như những bông cỏ lau. Em nói, cỏ lau giản dị nhưng kiên cường, dù cho gió có mạnh đến đâu cũng không thể nào quật ngã được. Và rồi, mùa thi sau, chỉ mình em thi đỗ, bỏ lại sau lưng bao nỗi lo toan, để bước tiếp trên con đường đầy hoa hồng và cả gai nhọn.
Cỏ lau lên thành phố, nhuộm mình trong sắc xanh đỏ tím vàng của những ánh đèn neon, của cuộc sống hối hả và không ngừng vận động. Em bước vào chốn cao sang, nơi mà ước mơ và tham vọng được nuôi dưỡng, nhưng cũng là nơi mà bóng dáng của rừng hoang, của những buổi chiều tắm mình trong nắng vàng, dần trở nên xa xôi.
Tôi nhớ, em từng nói rằng dù đi đâu, làm gì, em cũng sẽ không bao giờ quên được mùi hương của cỏ lau, của những buổi chiều tháng tư, khi chúng ta cùng nhau chạy nhảy trên những cánh đồng bát ngát. Nhưng giờ đây, khi mỗi chúng ta đều đã có những con đường riêng, liệu rằng em còn nhớ?
Tháng tư vẫn về, nắng vẫn rực rỡ như những năm tháng ấy, nhưng không còn bóng dáng em đùa giỡn cùng tôi dưới hàng cỏ lau. Cỏ lau vẫn đứng đó, chứng kiến bao thăng trầm của cuộc đời, nhưng giờ đây, chúng chỉ còn là những ký ức mơ hồ trong tôi, những hình ảnh mà thời gian không thể nào xóa nhòa.
Em à, có bao giờ em nhìn thấy cỏ lau và nhớ về những ngày tháng tươi đẹp của chúng ta? Có bao giờ em ngồi sau cửa sổ cao tầng, nhìn xuống phố xá tấp nập và thấy lòng mình se thắt vì nhớ những con đường đất, những hàng cỏ lau đung đưa trong gió?
Có lẽ, trong em, cỏ lau đã không còn là hình ảnh của sự giản dị, của tuổi thơ nữa. Có lẽ, cỏ lau giờ chỉ là một phần của quá khứ, một trang đã lật qua trong cuốn sách đời em. Nhưng trong tôi, cỏ lau vẫn còn đó, vẫn đứng hiên ngang, vẫn là biểu tượng của những kỷ niệm không bao giờ phai.
Tháng tư này, tôi lại một mình trên con đường quen thuộc, không còn tiếng cười khúc khích, không còn bóng dáng em ngồi sau lưng. Nhưng mỗi bước chân tôi vẫn in dấu, như thể em vẫn đang ở đây, cùng tôi chia sẻ từng khoảnh khắc, từng cơn gió, từng tia nắng.
Nắng tháng tư vẫn tinh nghịch, vẫn làm cỏ lau nghiêng mình hát, nhưng giờ đây, nó cũng mang theo chút gì đó buồn bã, chút gì đó hoài niệm. Tôi biết, cuộc sống luôn tiếp diễn, và chúng ta không thể nào quay lại được. Nhưng tôi cũng biết, rằng trong trái tim mình, tôi sẽ mãi giữ gìn hình ảnh của em, của cỏ lau, và của những ngày tháng tư rực rỡ ánh nắng.
Nắng tháng tư lại về, mang theo hơi ấm của mùa xuân và báo hiệu một mùa hè sắp đến. Những tia nắng không còn e lệ như những ngày đông giá rét, chúng trở nên mạnh mẽ hơn, rực rỡ hơn, nhưng vẫn giữ được sự nhẹ nhàng, tinh nghịch như chính tâm hồn tuổi trẻ của chúng ta. Nắng tháng tư, nắng của những kỷ niệm, của tiếng cười và của những giấc mơ phơi phới.
Nhớ lại những ngày xưa ấy, khi chúng ta còn là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ, mỗi khi nắng tháng tư về là lòng lại xao xuyến, bồi hồi. Chúng ta chạy nhảy trên những cánh đồng cỏ lau, tay trong tay, cùng nhau đón những cơn gió mát lành từ phương xa thổi về. Cỏ lau thì thầm bí mật, khẽ đu đưa theo nhịp bước chân nhẹ nhàng của chúng ta, dường như chúng cũng đang mỉm cười, hòa vào niềm vui tinh khôi của tuổi trẻ.
Em có còn nhớ không, những lần chúng ta trốn học để đi bắt châu chấu, những lần cùng nhau ngắm mây trắng trôi bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm? Những kỷ niệm ấy, dù cho bao nhiêu năm tháng trôi qua, vẫn luôn sống mãi trong tôi, như một phần không thể tách rời, như một nguồn cảm hứng bất tận.
Và rồi, thời gian trôi đi, cuộc sống đưa đẩy chúng ta đến những ngã rẽ mới. Em lên thành phố, nơi ánh đèn rực rỡ và cuộc sống tấp nập, nơi em tìm thấy ước mơ và hoài bão của mình. Tôi ở lại, giữa những cánh đồng cỏ lau, nơi bình yên và giản dị, nơi những kỷ niệm vẫn còn đọng lại sau mỗi hàng cây, dưới mỗi bước chân.
Tháng tư vẫn đến, nhưng không còn là tháng tư của hai đứa trẻ năm nào. Nắng tháng tư giờ đây chỉ còn làm tôi nhớ nhung, làm tôi trăn trở về những điều có thể đã mất đi mãi mãi. Tôi tự hỏi, giữa cuộc sống hối hả, em có còn giữ được chút nắng tháng tư trong tim?
Tôi biết, mỗi chúng ta đều phải lớn lên, đều phải đối mặt với những thách thức và trách nhiệm của cuộc sống. Nhưng tôi cũng tin, rằng trong sâu thẳm tâm hồn mỗi người, luôn có một góc khuất để lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ, để giữ lại hình ảnh của những ngày tháng tư rực rỡ.
Em có bao giờ ngồi một mình, ngắm nắng tháng tư và bỗng dưng nghĩ về quê hương, về những con đường đất, về tôi - người bạn cũ từng sẻ chia với em bao vui buồn? Hay em đã quá bận rộn với cuộc sống mới, với những lo toan và áp lực, mà quên mất rằng, đâu đó, vẫn có một người bạn luôn nhớ về em, luôn trân trọng từng khoảnh khắc đã qua?
Nắng tháng tư không chỉ là ánh nắng, không chỉ là thời tiết hay mùa trong năm. Nắng tháng tư là tình bạn, là kỷ niệm, là tuổi trẻ, là tất cả những điều tốt đẹp mà chúng ta đã từng trải qua. Và dù cho cuộc sống có mang chúng ta đi xa đến đâu, thì tôi vẫn tin, rằng nắng tháng tư sẽ mãi là ngọn lửa ấm áp trong trái tim, là nguồn cảm hứng không bao giờ tắt của mỗi chúng ta.
Nguồn LĐTĐ: https://laodongthudo.vn/nang-thang-tu-168577.html