Nhiều thầy cô chạnh buồn trong ngày Nhà giáo Việt Nam!
Có nhiều giáo viên nói rằng giá như đừng có ngày Nhà giáo Việt Nam thì họ lại đỡ tủi, đỡ chạnh lòng trước đồng nghiệp và học trò của mình.
Mỗi năm, ngành Giáo dục có một ngày để tôn vinh thầy cô giáo, tôn vinh nghề dạy học đó là ngày 20/11. Tâm trạng chung của nhiều thầy cô giáo là có một cảm giác vui vẻ vì xã hội, phụ huynh, học sinh quan tâm, nhớ đến mình.
Thế nhưng, trong ngày Lễ này cũng có một bộ phận rất lớn giáo viên chạnh buồn, hẫng hụt bởi họ bị quên lãng ngay cả khi đang trực tiếp giảng dạy cho học trò. Đó là những giáo viên dạy các môn phụ, những giáo viên không chủ nhiệm lớp.
Dù ai cũng biết rằng phần lớn những món quà học sinh tặng thầy cô chỉ mang ý nghĩa tượng trưng chứ không có giá trị về vật chất. Song, nỗi buồn bị bỏ rơi ấy vẫn len lỏi vào nỗi lòng của nhiều thầy cô đang trực tiếp giảng dạy.
Đối với những khu vực đô thị lớn và với một số phụ huynh có điều kiện thì chuyện tặng phong bì hay những món quà xa xỉ cho thầy cô giáo đang dạy con mình có lẽ cũng không có gì xa lạ.
Một bộ phận thầy cô khi nhận những phong bì mà cá nhân học trò tặng cũng có mà nhận theo hình thức đại diện lớp tặng cũng có.
Bởi, nhiều nơi đó là “nét văn hóa” hình thành đã nhiều năm. Nhưng, thực tế thì chuyện tặng phong bì cho thầy cô giáo thường ít khi xảy ra và không phải giáo viên nào cũng nhận phong bì của phụ huynh và học sinh.
Những món quà mà phụ huynh và học sinh tặng cho thầy cô giáo nhân ngày 20/11 thường là những vài bông hoa, quyển sổ, cây bút, lọ dầu gội đầu, nước hoa, sữa tắm…
Những học sinh lớn hoặc ở khu vực có điều kiện thì phụ huynh và học sinh tặng thầy cô chiếc áo sơ mi, cái cà vạt, cái thắt lưng, miếng vải may áo dài…
Tuy nhiên, không phải là giáo viên nào cũng được phụ huynh và học sinh quan tâm.
Ngay cả những khu vực đô thị thì cũng có những giáo viên thường xuyên nhận quà từ phụ huynh và học sinh trong ngày 20/11 thì cũng có nhiều giáo viên không bao giờ được tặng quà hay nhận một lời chúc trong ngày Nhà giáo Việt Nam.
Thầy cô giáo chủ nhiệm là người được học trò nhớ nhất
Đó là những giáo viên dạy các môn Âm nhạc, Mĩ thuật, Thể dục, Công nghệ... và những giáo viên không chủ nhiệm lớp.
Thực tế là cấp tiểu học thì phụ huynh chỉ tặng quà cho thầy cô chủ nhiệm con mình. Các cấp học cao hơn thì cũng chỉ là giáo viên chủ nhiệm và một vài học sinh quan tâm đến những thầy cô dạy các môn chính.
Ngay cả những thầy cô đang trực tiếp ôn thi học sinh giỏi cho học trò thì cũng ít khi nhận được một lời chúc mộc mạc, một tin nhắn của học trò dành cho mình.
Ngày vui nhưng luôn xen lẫn nỗi buồn…
Thực tế, không mấy giáo viên quan trọng chuyện tặng quà của học trò cho mình bởi khi theo đuổi nghề giáo thì thầy cô hiểu rõ được môn mình đang dạy, hiểu được cái nghề của mình theo đuổi, hiểu được niềm vui, hạnh phúc và cả sự bạc bẽo của nghề.
Thế nhưng, cảm xúc con người thì những buồn vui trong cuộc sống là không tránh khỏi. Vì thế, nhiều thầy cô cảm thấy chạnh lòng trong ngày 20/11 bởi chứng kiến rất nhiều những câu chuyện diễn ra trước mắt mình.
Trong quá trình diễn ra buổi lễ, nhiều khi giáo viên chứng kiến một số phụ huynh vào hỏi thăm cô, thầy chủ nhiệm của con mình. Phụ huynh bắt tay cười nói với giáo viên chủ nhiệm với đầy những lời hoa mỹ để cảm ơn.
Ngay cạnh bên giáo viên chủ nhiệm đang ngồi cũng là những thầy cô đang dạy con họ thì lại không nhận được một chút tín hiệu xã giao dù chỉ là cái gật đầu...
Ngày 20/11 trong mơ - suy ngẫm từ ký ức thời học sinh
Nhiều khi các thầy cô đang ngồi trong buổi lễ thấy một số học sinh len lỏi qua các dãy bàn ghế, đi qua các thầy cô giáo bộ môn để tặng hoa, tặng quà cho giáo viên chủ nhiệm.
Những khi ấy, dù không so đo gì nhưng tất nhiên sẽ có nhiều thầy cô thoáng buồn. Cái cảm giác chênh chao trong lòng của nhiều thầy cô lại xuất hiện.
Có nhiều giáo viên nói rằng giá như đừng có ngày Nhà giáo Việt Nam thì họ lại đỡ tủi, đỡ chạnh lòng trước đồng nghiệp và học trò của mình.
Nỗi niềm giáo viên môn phụ không chỉ bị học sinh học qua loa, đối phó trên lớp mà nhiều khi khó nói thành lời. Đến ngày Nhà giáo Việt Nam cũng không mấy khi được học sinh đoái hoài đến thầy cô của mình, dù chỉ là một lời chúc giản đơn thôi.
Vậy nên, nhiều giáo viên môn phụ rất ngại đến trường vào ngày này. Họ không đến không phải là vì những món quà của phụ huynh và học sinh mà vì nỗi buồn thường xâm lấn, bủa vây...
Giá như phụ huynh và học trò đừng tặng quà cho thầy cô giáo như hàng chục năm trước đây thì nét đẹp của truyền thống tôn sư trọng đạo sẽ đẹp biết bao nhiêu! Nhiều giáo viên không phải buồn, không phải xót xa...