Nụ cười Hà Nội

Hà Nội, một chiều thu chớm heo may, đón tôi trở về bằng những điều giản dị mà thân thương đến lạ. Thành phố này không ồn ào vồn vã, cũng không quá lộng lẫy xa hoa, nhưng lại sở hữu một thứ khiến bất kỳ ai từng đến đây cũng phải lưu luyến, nhớ nhung. Đó chính là nụ cười – nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng của mảnh đất, của con người nơi đây.

Anh minh họa

Anh minh họa

Ngay khi bước xuống phố, tôi đã gặp nụ cười đầu tiên của Hà Nội – nụ cười của bà cụ bán cốm bên đường Thanh Niên. Mái tóc bạc phơ, đôi mắt đã mờ nhưng đôi môi bà lại nở một nụ cười ấm áp khi tôi ghé mua một túi cốm. Không cần lời nói, nụ cười ấy thay cho câu chào, thay cho tình cảm giản đơn mà chân thật. Đó là nụ cười của sự gắn bó với nghề, với phố phường, một nụ cười đã tồn tại bền bỉ qua năm tháng Hà Nội đổi thay.

Bước tiếp trên con phố cổ kính, tôi lại bắt gặp một nụ cười khác – nụ cười của bác tài xế xe ôm già ở góc phố Hàng Đào. Dù trời đã về chiều, nhưng bác vẫn ngồi đó, không vội vã mời khách mà chỉ ngồi lặng yên nhìn dòng người qua lại. Khi tôi hỏi đường, bác chỉ dẫn tận tình và nở nụ cười hiền hậu, phảng phất nét gì đó của những năm tháng cũ xưa. Bác không mong cầu gì hơn, chỉ đơn giản là giúp đỡ một người khách lạ, mà trong sự giúp đỡ ấy, tôi thấy hiện lên cả tấm lòng của người Hà Nội – hào hiệp, lặng lẽ mà sâu sắc.

Có lẽ điều tôi thích nhất ở Hà Nội là những buổi sáng sớm ngồi bên hồ Tây, thưởng thức tách cà phê nóng. Những tia nắng mỏng manh đậu trên mặt hồ phẳng lặng, còn tôi thì ngắm nhìn thành phố đang dần tỉnh giấc. Ở quán cà phê nhỏ ven hồ, cô nhân viên trẻ với nụ cười tươi tắn hỏi thăm tôi về ngày hôm qua, về công việc, về những điều bình thường nhất. Nụ cười của cô mang theo sự tươi mới, như chính bầu không khí trong lành của buổi sáng Hà Nội. Chẳng biết từ bao giờ, tôi đã thấy lòng mình nhẹ bẫng, mọi mệt mỏi tan biến đi trong sự dịu dàng của ngày mới.

Hà Nội trong tôi không chỉ đẹp ở những con phố, những hàng cây, mà còn đẹp ở những nụ cười như thế. Nụ cười của một em bé đang được mẹ dắt tay đi dạo trên phố đi bộ, hay nụ cười của những cặp đôi già dắt nhau đi dưới tán cây rợp bóng trên đường Phan Đình Phùng. Có những nụ cười ngắn ngủi, thoáng qua, nhưng lại ở lại rất lâu trong lòng người đi. Bởi lẽ, đó là nụ cười của sự bình yên, của tình cảm ấm áp mà mảnh đất này trao tặng.

Tôi vẫn nhớ mãi nụ cười của mẹ tôi mỗi lần nhắc đến Hà Nội. Mẹ không sinh ra ở đây, nhưng đã có những năm tháng tuổi trẻ gắn bó với từng con phố, từng quán ăn, từng con đường kỷ niệm. Khi nói về Hà Nội, đôi mắt mẹ ánh lên niềm hạnh phúc, và trong nụ cười ấy, tôi hiểu mẹ đang nhớ về những ngày tháng đẹp đẽ nhất của đời mình. Hà Nội trong lòng mẹ là một phần của ký ức, của tuổi trẻ, và nụ cười ấy đã truyền lại cho tôi một tình yêu sâu đậm với thành phố này.

Hà Nội, với tôi, không chỉ là một thành phố. Nó là một nơi chốn mà ở đó, mỗi góc nhỏ đều ẩn chứa một nụ cười dịu dàng. Dù bạn đến từ đâu, là khách vãng lai hay người quen thuộc, Hà Nội vẫn luôn chào đón bạn bằng những nụ cười thân thương, khiến lòng người nhẹ nhõm và an yên. Và có lẽ, chính những nụ cười ấy là thứ níu giữ tôi, khiến tôi mỗi lần rời xa lại muốn quay về.

Nụ cười của Hà Nội, giản dị mà sâu lắng, sẽ luôn ở trong trái tim tôi. Nó giống như một món quà vô hình mà thành phố này trao tặng, khiến người ta không thể nào quên, dù đã đi xa bao nhiêu, trải qua bao mùa tháng. Một nụ cười, một khoảnh khắc, nhưng đủ để giữ lấy cả một mảnh ký ức đẹp về Hà Nội trong lòng người.

Hải Linh

Nguồn LĐTĐ: https://laodongthudo.vn/nu-cuoi-ha-noi-179032.html