Ôm bụng bầu về quê chờ đẻ, bữa đầu tiên tôi nấu bị mẹ chồng hất ra vườn, bắt nấu hành với canh rau muống
Ngồi ôm chồng khóc hết nước mắt, anh cũng há hốc mồm kinh ngạc với món canh mẹ anh vừa nghĩ ra.
31 năm sống trên đời, tôi thề với các chị em là mẹ tôi chỉ dạy nấu rau muống luộc với rau muống xào tỏi, thi thoảng chẻ ra làm nộm cho bố tôi uống bia, còn lại chưa bao giờ tôi thấy ai nấu canh rau muống với hành. Vâng, nguyên cả bó hành tươi để cả cuộng, thả vào nồi rau muống mọi người ạ!
Tôi đang bầu đến tháng thứ 7, vừa mới về nhà nội được 1 hôm để mẹ chồng chăm. Bố mẹ đẻ vẫn ở trên thành phố, ông bà khuyên nên để tôi sinh bệnh viện lớn cho yên tâm nhưng mẹ chồng tôi nhất định không nghe. Hôm trước gọi điện thoại để bàn, mẹ chồng tôi giãy đành đạch ăn vạ, bảo bố mẹ tôi là ích kỷ, chê bà nhà quê nên mới không cho bà gặp con chăm cháu. Chồng tôi cũng thấy vô lý nên phải thuyết phục mất 2 hôm mẹ chồng mới chịu xuôi, nhưng vẫn đòi tôi về quê 1 tháng cho bà chăm chút, kẻo bà mang tiếng con dâu bầu lại không thèm quan tâm.
Chồng thở dài ôm tôi an ủi cả đêm, lo vợ bụng to đi lại mệt nhọc nên quyết định sẽ cùng tôi về nhà. Tuy quê chồng cách thành phố chỉ 70km nhưng tôi bầu đứa đầu này khá mệt mỏi, phải nghỉ hẳn ở nhà dưỡng thai. Chuyến này về quê tôi cũng miễn cưỡng nghe lời chồng cho nhà cửa êm xuôi chứ cũng không thiết tha gì lắm, chỉ mong sớm đến ngày đẻ cho nhẹ người.
Dọn dẹp quần áo đồ đạc xong xuôi, chồng tôi còn cẩn thận ngồi đếm cả thuốc bổ các loại cho vợ rồi mới yên tâm gọi taxi đến đón tận cửa nhà. Anh dặn tài xế lái xe thật chậm để đỡ ảnh hưởng đến em bé, tôi yên tâm ngủ một giấc trên tay chồng. Về đến quê mới 4h chiều, trời mát mẻ khá dễ chịu nên tôi đòi chồng đi dạo quanh làng. Anh bắt tôi nghỉ ngơi nhưng tôi háo hức muốn hít thở không khí trong lành ngoài đồng lúa, cuối cùng anh đành chiều vợ xách ô ra đường.
Thi thoảng gặp họ hàng người quen, chồng tôi lại chào hỏi nhiệt tình, ai cũng khen tôi bầu bí xinh ra hẳn. Đi một đoạn mà mọi người cho quà đầy cả tay, toàn hoa quả rau dưa cho tôi tẩm bổ dưỡng thai. Cảm thấy về quê cũng có nhiều điều thích thú, lại được bà con cô bác quan tâm, tâm trạng tôi cũng vui hơn hẳn, bảo chồng mai yên tâm về thành phố không phải lo cho mấy mẹ con.
Đang cười vui với chồng ngoài bờ đê thì bỗng dưng mẹ chồng gọi điện bắt tôi quay về. Hỏi có chuyện gì thì bà không nói, tôi muốn ngắm hoàng hôn trên sông mà cuối cùng đành ôm bụng về nhà. Tưởng có chuyện gì quan trọng, hóa ra bà kêu mệt nên bảo tôi nấu cơm. Chồng tôi giãy nảy lên bảo vợ đang bầu bí lại bắt đứng bếp, mẹ chồng tôi gắt lại khiến anh cứng mồm: "Ngày xưa tao nuôi 2 anh em mày có kiêng dè gì đâu, gần đẻ vẫn ra đồng gặt lúa phăm phăm, mày cứ chiều vợ quá nên nó mới ốm rớt ra đấy!".
Tôi đành bấm bụng kéo chồng vào bếp, nhờ anh phụ nấu mấy món đơn giản cho nhanh. 2 đứa ngồi ở sân nhặt rau thái thịt, cảm giác yên bình khiến tôi thấy thật hạnh phúc. Nghĩ đến mẹ chồng tôi cũng thương bà lắm, từ hồi bố chồng mất thì bà cũng ít nấu, thi thoảng sang nhà con gái ở làng bên ăn cơm không thì vẽ ra mấy món bánh trái là xong. Vợ chồng tôi nhiều lần ngỏ ý đón bà lên thành phố chơi, nhưng bà không muốn đi vì còn hương khói cho gia tiên.
Bữa tối hôm ấy tôi chọn mấy món đơn giản, ra vườn vặt rổ rau muống rồi rán mấy con cá mẹ chồng mua sẵn, có miếng thịt bác hàng xóm cho lúc chiều tôi rang lên với mắm tôm thơm phức. Chồng tôi đói bụng nhưng vẫn đòi đi tắm rồi mới ăn, tôi bảo anh vào buồng gọi mẹ ra ăn trước.
Trải chiếu ra hiên nhà ngồi cho mát mẻ, tôi vừa dọn xong mâm thì tiếng mẹ chồng gào toáng lên khiến tôi giật nảy mình.
- Trời ơi ai dạy con nấu canh kiểu như này. Rau muống phải cho hành vào chứ, để canh suông thì ai mà ăn được!
Nói dứt câu bà bê bát canh hất thẳng ra vườn, tôi sốc quá không nói nên lời vội hỏi mẹ tại sao lại thế. Bà hằm hằm bước vào bếp xách cái rổ ra vườn, vặt mớ rau muống mới thêm 1 bó hành tươi rồi bắt tôi nấu lại. Tôi cố gắng giải thích với bà rằng từ trước đến nay tôi chưa từng thấy ai làm món canh kỳ cục như thế, nhưng bà vẫn tỏ thái độ gay gắt chê tôi là loại con dâu thích cãi lời mẹ chồng, không biết nấu ăn còn dám "dạy đời" mẹ!
Tôi uất ức ngồi nhìn rổ rau mẹ chồng ném trước mặt, đúng lúc chồng tắm xong bước ra, khuôn mặt anh ngỡ ngàng không hiểu đầu đuôi như nào. Mẹ chồng tôi ngồi trên phản liếc xéo ra, bảo chồng tôi đi mà dạy lại vợ, cứ thích lấy gái thành phố rồi bây giờ có mỗi bát canh cũng nấu không nên hồn!
Nếu các chị em là tôi thì sẽ chọn ôm bụng xách đồ kéo chồng quay về thành phố luôn hay cố ở lại để nhét hành vào nồi canh rau muống?