Những ngày này, trong khi cán bộ và nhân dân miền Trung từng giờ, từng phút sát cánh bên nhau kiên cường chống chọi với bão biển mưa nguồn thì đồng bào, chiến sĩ mọi miền cũng từng giờ, từng phút hướng về khúc ruột dằng dặc thân thương của Tổ quốc.
Câu hỏi này một dạo ầm ĩ trên mạng và đã nhận được vô vàn những chia sẻ- những bình luận. Có người cũng hỏi tôi: Là anh, anh có dám hôn không?
Trong bối cảnh Covid-19 tái bùng phát khiến nhiều hoạt động kinh doanh bị ảnh hưởng, ngành xuất bản lại giúp thị trường sách có giao dịch sôi động nhờ những tác phẩm viết về đại dịch toàn cầu.
Covid trở lại, lấy đi của chúng ta cái nhịp sống bình thường. Ở một số địa phương, điều đó có thể không rõ nét, nhưng ở các thành phố lớn, điều đó hiện hữu mồn một.
Lần đầu tiên được một người bạn rủ đi 'tắm rừng', tôi đã vô cùng ngạc nhiên. Không chỉ vì khái niệm này khá mới mẻ mà còn bởi những lợi ích đặc biệt mang lại cho sức khỏe, tâm hồn.
Mỗi dịp tháng 5 về, dằng dặc trong thước phim ký ức, tôi nhớ như in bức chân dung Bác mà lần đầu tiên gia đình tôi có được với tràn ngập niềm tự hào và cảm xúc thiêng liêng.
Cho những mùa hoa trôivà những ngày nhung nhớchim về hát bên trơìem chờ trong hẻm nhỏ…
Tôi gặp Thomas Eugene Wilber tại Hà Nội cách đây 3 năm, vào đúng ngày sinh của cha ông - Walter Eugene Wilber, Trung tá Hải quân Hoa Kỳ, cựu tù binh phi công Mỹ Nhà tù Hỏa Lò. Thomas Eugene Wilber đã chọn ngày này để làm một việc có ý nghĩa, đó là trao tặng lại những kỷ vật của cha ông trong thời gian bị giam giữ ở đây cho Ban quản lý khu di tích Nhà tù Hỏa Lò.
Nhớ những tháng ngày này của 45 năm trước, của hôm nay, để giữ trong tim một 'tình thương đất nước vô vàn'.
Thời điểm chưa có Chỉ thị của Thủ tướng Chính phủ về biện pháp cách ly toàn xã hội, mấy anh em chúng tôi có việc phải vô miền Trung gấp. Xong việc, đành bắt buộc phải trở ra Bắc…
Im lặng nên chẳng cảm thấy đau. Im lặng nên chẳng biết từ bỏ hay chưa. Chỉ biết rằng đã quên.
Là một nhà báo trẻ, độc thân, nhìn hôn nhân và đàn bà bằng tư cách của một người quan sát và ghi chép, chỉ thế thôi mà Hồ Viết Thịnh lại 'dám' viết hẳn một cuốn sách về đàn bà, về những buồn vui lẫn lộn trong đời sống hôn nhân dằng dặc với một giọng kể dí dỏm. Dù tác giả chỉ khiêm tốn nói về cuốn sách 'như một sự giải trí đơn thuần', thì nó vẫn góp thêm một góc nhìn vui vẻ, lạc quan về 'một nửa của thế giới'.
Như vậy là chuỗi 22 ngày Việt Nam không ghi nhận thêm người nhiễm Covid-19 mới, trừ 16 người đã khỏi bệnh đã bị phá vỡ, với 4 ca dương tính liên tiếp chỉ trong hai ngày qua, trong đó 3 ca cùng một gia đình tại Hà Nội.
Đúng như sự linh cảm về cái chết có trong bức thư thiết tha tình cảm của Thiếu úy William Hesley gửi về gia đình cho vợ và con trai, sau đó cuộc không chiến ác liệt đã diễn ra, khiến ông mất tích trong hỏa lực. Từ đó đã nỗi đau dằng dặc nơi quê nhà về cái chết nghi vấn của Hesley…
Cuộc sống hôn nhân trở nên hạnh phúc, viên mãn hay không phụ thuộc hoàn toàn vào hai vợ chồng. Đôi khi nó chỉ là những câu nói vu vơ cũng khiến đối phương cảm thấy hạnh phúc.
Nhìn danh sách món ăn, nhiều người cũng đã cảm thấy 'choáng' vì dài gần 20 món.
Tết đến gần thật gần rồi ông ạ! Những ngày cuối năm thật nhiều cảm xúc, Tết đúng là dịp để mọi người chia sẻ và gần nhau hơn, ông nhỉ?
Bùng binh giờ là tượng đài/Người qua lần nào cũng nhớ Ngày Chiến thắng/Từ đây những đường trổ đi về các hướng/Cứ mỗi con đường, một người lính đứng nhìn theo...
Tiền Phong Xuân Canh Tý 2020 xứng đáng là một giai phẩm tri ân bạn đọc mỗi độ Tết đến Xuân về.
Khi tiếng còi của trọng tài người Ả Rập Saudi Majed Mohammed Alshamtani nổi lên kết thúc trận kịch chiến Việt Nam - Indonesia, chiếc HCV quý giá của môn bóng đá nam thuộc về U22 Việt Nam, gần như cả nước bật dậy hò reo!
Phóng xạ chảy trong huyết quản của họ, như một hữu lẽ tự nhiên, như cơ man suối ngàn nơi đây, dù qua bao sơn tản liêu xiêu lau lách, cuối cùng cũng phải đổ vào sông Lô. Nó đã trở thành quy luật, bất biến, đời nối đời, dằng dặc. Và những nấm mồ, cứ lan rộng khắp núi rừng. Họ đã sống hoang hoải thế, gần sáu mươi năm!
Hốt nhiên, một ngày nhìn lại, tôi đã rời ngôi trường mình học một quãng quá xa. Bây giờ, mỗi lần có dịp trở về, đi ngang qua, đứng một chút thôi ngó vào, lòng lại bâng khuâng tháng ngày xưa gợi về những ký ức chưa bao giờ cũ. Nơi đó, tôi đã gửi lại một thời thiếu nữ, gửi lại tà áo dài bối rối trong màu gió hồng đặc trưng của đất bụi xứ này.
Ði giữa màu xanh miên man của các làng ấp cao su hôm nay, hay đứng trước dòng sông Sài Gòn lộng gió dằng dặc đôi bờ cây lá, thật khó mà hình dung ra Bến Củi một thời trải qua 2 cuộc kháng chiến cực kỳ gian khó và ác liệt. Bởi vì Bến Củi cùng với Lộc Ninh, Truông Mít có thể coi là vành đai, là tiền đồn của chiến khu Dương Minh Châu lừng lẫy.
Phật dạy rằng: 'Muộn phiền từ tâm mà ra, đừng mang đá đặt ở trong tâm'. Nếu phụ nữ muốn sống trọn một đời hạnh phúc, buộc lòng phải buông bỏ được ba điều sau.
Với người dân Thủ Thiêm, bây giờ không phải là những lời 'xin lỗi' hay lời hứa, họ cần một mái ấm và không còn những ngày tháng dằng dặc phải đội đơn đi tìm công lý.
Với những nghệ sĩ chân chính, vất vả lao động nghệ thuật, thì mỗi một vai diễn, một show diễn đều là mồ hôi, nước mắt mưu sinh như bất kì người lao động nào. Thế nhưng, đáng buồn là trong showbiz vẫn còn tình trạng 'quỵt' tiền cát xê, gây bức xúc cho nghệ sĩ.