'Cổ' và 'cũ' của Hà Nội quyến rũ hẳn không phải ở sự tinh tươm sang trọng như bên Âu Mỹ, mà cứ phải lộn xộn, mất trật tự tý.
Đau đớn hơn cả là khi Lý Hải đang hát hăng say mà ca sĩ chính xuất hiện, anh sẽ bị MC giật mic, không cho hát tiếp.
Thời gian trôi đi, cùng với sự phát triển của xã hội, hình ảnh những đôi guốc gỗ cùng với âm thanh 'lộc cộc' không còn nhiều như trước. Nghề đóng guốc mộc vì thế cũng đang mai một dần.
Tháng Giêng về, vùng biển Quảng Ngãi xanh trong, ruốc cũng đã vào mùa. Người dân lại tất bật ra khơi, đánh bắt những mẻ ruốc đầu năm tươi rói.
Căn phòng nhỏ trên tầng cao nhất của nhà chung cư cũ luôn đóng im ỉm. Ở đó có bà cụ già gần 80 tuổi sinh sống. Bà có nhà cửa đàng hoàng ở dưới quê nhưng đã bán căn nhà hương hỏa, đùm rúm tiền bạc theo con lên thành phố. Tưởng là được an nhàn, hưởng phúc của cháu con, nào ngờ, năm trước, năm sau anh con trai đưa mẹ lên căn phòng này ở.
Căn phòng nhỏ trên tầng cao nhất của nhà chung cư cũ luôn đóng im ỉm. Ở đó có bà cụ già gần 80 tuổi sinh sống. Bà có nhà cửa đàng hoàng ở dưới quê nhưng đã bán căn nhà hương hỏa, đùm rúm tiền bạc theo con lên thành phố. Tưởng là được an nhàn, hưởng phúc của cháu con, nào ngờ, năm trước, năm sau anh con trai đưa mẹ lên căn phòng này ở.
Có nhiều người khi mua trứng gà thường chỉ ưu tiên chọn về kích thước như quả to. Tuy nhiên, có 3 đặc điểm này cần tránh khi mua trứng gà mà mọi người nên biết.
Những ngày còn đủ ba má, dẫu còn rất nhỏ nhưng tôi còn nhớ mùa tết rộn ràng bắt đầu từ đầu tháng Chạp.
Trúng mấy vụ liền, chú San trang trải hết nợ và có dư. Những người làm trong trang trại chú San được hưởng hoa lợi theo công làm và tỷ lệ góp vốn cổ phần chứ không có chuyện làm thuê như trang trại nhà ông Trương Thẹo. Vậy là trên cùng một đất làng Yên Hạ có hai cái trang trại lớn đang gầm ghè, lấn lướt nhau, đè bẹp nhau; chẳng biết cái nào sẽ tồn tại, cái nào sẽ đổ vỡ.
Tháng cuối Đông, bãi ven sông rực vàng màu hoa cải. Xoan đầu làng hoa rụng tím đường quê. Trong vườn, bưởi đã hé nụ khoe hoa trắng, đào ngập ngừng e ấp đợi xòe hoa. Gió vẫn rét nhưng không giá buốt. Mưa bụi giăng nhẹ tựa sương bay. Cùng với sắc hoa, cây cỏ, gió nhẹ, mưa bay, những thanh âm không tháng nào có được của làng quê xưa ấy cũng như đang lao xao hối hả gọi Xuân về.
Trở lại vùng lũ Nậm Cang, xã Liên Minh (thị xã Sa Pa) vào những ngày áp tết Giáp Thìn - nơi cơn lũ ống lịch sử giữa tháng 9/2023 tràn qua - dấu tích của sự tàn phá vẫn chưa thay đổi nhiều. Những con suối vẫn thản nhiên chảy trên sự tang thương mà nó mang lại cách đó không lâu. Suối mang về nhựa sống, suối cũng lấy đi cả những sinh mệnh, của cải tích cóp từ bao đời của người dân rẻo đất này. Thế nhưng, phía sau đau thương là hy vọng. Vùng đất Nậm Cang đang dần hồi sinh từ đổ nát.
Mùa xuân đến, bản làng thêm những cung đường mới như được vẽ bức tranh đầy sắc màu. Quê hương đổi thay từng ngày nhờ có đường giao thông được mở rộng, bê tông hóa; những cây cầu nối đôi bờ xa cách mở ra cơ hội giao thương hàng hóa, làm giàu cho quê hương.
Ngoảnh đi ngoảnh lại một mùa xuân nữa lại về. Bọn trẻ con chúng tôi lại thêm một tuổi. Những năm tôi còn bé như chúng nó bây giờ, cứ những ngày tháng chạp, tôi lại hỏi mẹ 'Bao giờ thì đến Tết? Tết này con được đi những đâu? Nhà mình có những gì? Mẹ nhớ đợi con đi học về rồi hãy đi chợ nhé!'. Hồi đó, tôi háo hức lắm.
Trời lạnh về nhớ cái rét ngày xưa/ Đêm cuối năm gió bấc lùa khe cửa...
Màn hình điện thoại bật sáng, Ly cầm lên chẳng buồn lướt xem cũng biết nội dung Phan nhắn. Anh lại về muộn. Ly xới bát cơm uể oải ăn cho xong bữa. Tiếng con Mimi meo lên phía sau hè, Ly đứng lên trút cơm vào cái bát để sẵn, Mimi ăn ngốn ngấu như bị bỏ đói lâu ngày. Ngày Ly mới dọn về đây, Mimi còn là con mèo hoang bé xíu lang thang kiếm ăn, tiếng kêu yếu ớt khiến nàng động lòng mang nó về nuôi. Nửa đêm đang ngồi làm việc, nghe tiếng meo dưới gầm bàn, Phan cúi xuống xách tai Mimi giận dữ quăng nó ra khỏi nhà. Từ ngày đó Mimi biết sợ, có Phan ở nhà nó không dám bén mảng đến, đợi lúc Phan đi vắng nó lại len lén về dụi đầu vào lòng Ly.
Mẹ xuống thăm nhà mới, bần thần nhìn mảnh sân chật tin hin chỉ đủ nhích vừa chiếc xe máy, kê giá để giày dép và một chiếc bàn ngồi uống nước chè.
Những chiếc xe tay ga hạng sang một thời như Vespa LX 125, Liberty… ở thời điểm hiện tại giá chỉ khoảng 15 triệu đồng, rẻ hơn cả một chiếc xe phổ thông.
Tiếng lục lạc trên cổ chú ngựa ô rung lên từng chập, lẫn với tiếng vó ngựa lộc cộc trên đường như một bản hòa tấu rất riêng giữa miền sơn cước. Những âm thanh ấy như đưa tôi về lại thuở xa xưa khi cha ông mang gươm đi mở cõi đất phương nam.
Mẹ xuống thăm nhà mới, bần thần nhìn mảnh sân chật tin hin chỉ đủ nhích vừa chiếc xe máy, kê giá để giày dép và một chiếc bàn ngồi uống nước chè.
Hồi bé, tôi là một đứa trẻ rất nhút nhát, thường ngại ngùng khi đến chỗ đông người và hay xấu hổ khi tiếp xúc với người lạ vì… chẳng biết phải nói gì.
Tháng Mười. Tôi trở về ngôi làng nhỏ bé nuôi tôi từ tấm bé. Con đường dẫn từ quốc lộ thông qua cánh đồng ngoằn ngoèo, dãy bạch đàn xao xác lá, gốc rạ ngả rục áp vào đất mẹ. Tôi đưa mắt như tìm kiếm một điều gì đó vô định rồi bất chợt thấy một màu hoa trắng muốt với nhụy vàng tinh khôi đang đua nhau nở bên vệ đường.
Câu chuyện tiếng ồn vẫn là vấn đề khó giải quyết đối với những cư dân sống trong cao ốc. Tiếng ồn ở những tòa nhà chung cư có rất nhiều thể loại như: tiếng ồn loa đài, tiếng chạy nhảy hò hét của trẻ con, tiếng đánh rơi đồ vật của tầng trên, tiếng hò reo liên hoan, tiếng sửa chữa của các căn hộ liền kề... Mới đầu ai cũng nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu phải chịu đựng trong thời gian dài sẽ khiến nhiều người khó chịu.
Viết về mẹ, kể về mẹ không giấy bút và ngôn từ nào chuyên chở hết. Mẹ vĩ đại trong một hình hài giản dị, chân phương.
Ống giảm xóc chảy dầu và phát ra tiếng kêu lộc cộc và có cảm giác nảy lên khi qua đường xóc là dấu hiệu cho thấy giảm xóc hư hỏng, cần thay mới.
Làng Yên Xá, xã Tân Triều, huyện Thanh Trì, Hà Nội vốn nổi tiếng với rất nhiều nghề truyền thống như dệt, tơ sợi… Tuy nhiên, làng còn có một thương hiệu đã từng vang danh khắp cả nước từ cách đây vài trăm năm - Đó là nghề làm guốc mộc.
Đến làng Yên Xá, xã Tân Triều, huyện Thanh Trì, Hà Nội, hỏi các cụ cao tuổi nhất trong làng cũng không ai biết rõ sự ra đời hay ai là người sáng tạo ra những đôi guốc mộc, chỉ biết đây là một sản phẩm vẫn được người dân làng Yên Xá gìn giữ và phát huy đến ngày nay.
Trong 06 giờ tới, tại các tỉnh Lai Châu, Sơn La, Hòa Bình và Yên Bái tiếp tục có mưa với lượng mưa tích lũy phổ biến từ 30-60mm, có nơi trên 90mm, nguy cơ cao xảy ra lũ quét, sạt lở đất.
Cô gái tên N.Đ.T.P che mặt bằng khẩu trang đen, nhưng nhìn em, Tư Văn Nghệ biết em còn rất trẻ, chỉ ở lứa tuổi 9X. 'Chuyện thường ngày' xin được gọi em bằng cái tên thương mến: CÔ GÁI SÀI GÒN. Em có gương mặt trong trẻo, phúc hậu và đôi mắt rạng ngời không gợn chút tham vọng hay toan tính nào. Từ gương mặt, ánh mắt tới tấm lòng cô gái Sài Gòn này toát ra nét đẹp thuần khiết, trong sáng.
Những vật dụng tưởng như đã bị lãng quên giữa cuộc sống bộn bề hối hả của thời hiện đại, nay được nhìn thấy trong một quán cà phê.
Có một số thói quen mà chúng ta có thể từ bỏ khá dễ dàng chỉ bằng vài 'thủ thuật' nhỏ. Chẳng hạn như việc sơn móng tay giúp tôi bỏ thói quen cắn móng, hay lời trêu chọc từ một người phụ nữ đã giúp tôi bỏ thói quen bẻ đốt ngón tay.
Từ ngày đi học xa, lần đầu tiên Ngân về thăm nhà. Ngân bước nhẹ trên đường ngoằn ngoèo vắt ngang lưng chừng núi, hôm nay bỗng nhiên như ngắn lại.
Thường ngày kỵ giỗ, lễ, tết, tôi mới về quê. Thăm nhà, rồi bên nội, bên ngoại và bà con chòm xóm. 'Đêm nằm, năm ở', được tận hưởng không khí chân tình, ấm áp, nhớ làm sao. Như chợt thấy tuổi thơ trong veo hiện về trong ký ức, rằng ngày xưa thế này, thế kia. Nhớ đến nao lòng...
Như đã biết trước việc xảy ra, và chẳng lạ gì với việc đang xảy ra, thím Hậu xua cố vài nhát chổi cho nốt góc sân đang quét dở rồi mới bước ra cổng.
An vô thức có những hành động nguy hiểm, có lúc không phân biệt được giữa hiện thực và ảo tưởng. Thuần nằm bên cô, nhè nhẹ vỗ về, anh biết vợ của mình đã trải qua những điều kinh khủng, cũng từng đưa cô đi khám chữa tích cực, duy có bệnh viện tâm thần là anh không ép cô vào. Đêm nay, lần đầu tiên An không nhận ra anh. Trong mắt cô, trong sự rối loạn nhận thức, anh trở thành gã Phùng - kẻ đã hủy hoại linh hồn An.
Thật trùng hợp, sau khi xem tập phim 'Xe thổ mộ: Neo giữ hồn quê' chương trình 'Tôi yêu Bình Dương' của Báo Bình Dương, một đứa em của tôi bảo: Nhớ má! Tôi cũng thế, sau khi xem lại hình ảnh chiếc xe thổ mộ chạy lộc cộc trên đường quê cùng với tiếng ngựa hí, tiếng lục lạc leng keng vui tai khiến những ký ức tuổi thơ bất chợt ùa về. Và trong miền ký ức ngọt ngào đó, tôi cũng rất nhớ má, hình ảnh má tất tả ngược xuôi mỗi buổi chợ khuya trên chuyến xe ngựa, cứ ngỡ như mới vừa hôm qua.
Trong nhịp sống sôi động của chợ Thủ Dầu Một xưa, có một loại phương tiện ra vào 'dọc ngang' được mô tả sinh động trong bài 'Vè 47 chợ': '…Thiên hạ thất kinh/ Là chợ Hớn Quản/ Khô như bánh tráng/ Là chợ Phan Rang/ Xe thổ mộ dọc ngang/ Là chợ Thủ Dầu Một/ Khỏi lo ngập lụt/ Là chợ Bưng Cầu…'. Ngày nay, tuy xe thổ mộ (xe ngựa) không còn dọc ngang trên các con phố hay đường quê nữa, nhưng những ký ức về thanh âm lộc cộc, rộn rã reo vui vẫn luôn hiện hữu đầy tự hào trong mỗi người Bình Dương.
Bất cứ lứa tuổi nào đã từng cắp sách đến trường, mỗi lần nhìn thấy thấp thoáng màu đỏ lấp ló trên những tán phượng, thoang thoảng rả rích tiếng ve thì lòng dấy lên cảm giác bồi hồi khó tả. Nỗi niềm ấy lay động mạnh mẽ nhất với lứa tuổi học trò – mùa hè đang đến.
Nâu là tên tôi đặt cô ngựa 10 tuổi của ông Chau Da, ở ấp Vĩnh Lập, xã Vĩnh Trung (TX. Tịnh Biên, tỉnh An Giang). Hôm tôi về xứ núi, Nâu đã có một ngày làm việc rất vất vả, trong cái nắng hầm hập hè biên giới, thi thoảng lại chuyển sang lâm râm những giọt mưa đầu mùa...
Đồng hồ báo 5 giờ sáng, ông Quang liền nhỏm dậy để làm mấy bài thể dục ở trước sân. Dạo này mưa nắng thất thường nên vết thương ở bả vai ông thi thoảng nhói buốt.