Văn hóa TRUYỀN HÌNH INTERNET Lai Châu qua ảnh

Do dịch bệnh mà thói quen du lịch của mọi người cũng dần phải thay đổi. Thay vì lựa chọn đi đến những chỗ đông đúc, náo nhiệt, mọi người bắt đầu tìm cho mình những nơi vắng vẻ hơn để trải nghiệm. Với tiêu chí 'càng gần gũi với thiên nhiên càng tốt, càng tiếp xúc với ít người càng tốt', chắc chắn leo/lên núi sẽ là lựa chọn hàng đầu của những người ưa dịch chuyển.

Có lẽ, chưa khi nào phong trào leo núi lại nở rộ nhiều như thời gian gần đây. Nhà nhà leo núi, người người leo núi. Có những người leo vì đam mê, vì sở thích nhưng cũng có những người lựa chọn leo chỉ vì chẳng còn chỗ nào để đi, hay leo núi chỉ để chụp ảnh check-in sống ảo cho bằng bạn bằng bè. Thời điểm leo núi đẹp nhất thường bắt đầu từ cuối tháng 9 đến hết tháng 4 hằng năm. Thời tiết lành lạnh rất thích hợp để leo trèo, vận động, lại dễ dàng săn được biển mây, nên gần như cuối tuần nào các đỉnh núi nổi tiếng cũng đều đông kín người. Có những ngày cao điểm, các lán đều không còn chỗ chứa, nhiều đoàn phải lựa chọn phương án tự mang lều lên để dựng trại ngủ qua đêm trên núi. Với tôi, cứ chỗ nào đông đúc đều mang lại cảm giác hết sức mệt mỏi!

“Sống lưng khủng long” Can Thàng nhìn từ trên cao.

“Sống lưng khủng long” Can Thàng nhìn từ trên cao.

Chính vì thế, lựa chọn phù hợp nhất với chúng tôi hiện giờ là tìm kiếm những đỉnh núi còn hoang sơ, chưa có mấy người biết đến, mới được khám phá hoặc được khai thác bởi những đơn vị lữ hành uy tín. Quy định số người lên núi mỗi ngày theo tour đều được giới hạn cụ thể, khuyến cáo nghiêm việc vứt rác hay bẻ cây cối trên núi... cũng góp phần gìn giữ, bảo tồn môi trường núi được nguyên sơ nhất có thể. Và rồi chúng tôi quyết định chọn leo lên đỉnh Can Thàng-nơi được mệnh danh là sống lưng khủng long cao nhất Sa Pa và dài nhất Việt Nam, hoang sơ, nguyên bản và cũng không quá khó cho những người mới bắt đầu đam mê bộ môn leo núi này.

Bản hòa tấu của thiên nhiên...

Đầu giờ chiều, đoàn chúng tôi tập trung tại bản Sâu Chua (cách trung tâm thị trấn Sa Pa, Lào Cai 9km) để bắt đầu hành trình leo núi với tổng cung đường cho hai ngày dài khoảng 11km. Sâu Chua (theo tiếng Quan Thoại nghĩa là phiến đá trắng), là một bản nghèo nhưng vô cùng xinh đẹp nằm nơi lưng chừng núi Can Thàng. Khắp quanh bản, cải trắng, cải vàng đan xen nhau khoe sắc. Nhà nào cũng phải cố trồng dăm cây mận, cây đào sát bên những tường rào đá để làm đẹp thêm mỗi độ Tết đến, xuân về.

Hoàng hôn tím biếc nên thơ.

Hoàng hôn tím biếc nên thơ.

Qua được khỏi con dốc gắt đầu tiên, một khung cảnh nên thơ đẹp như tranh vẽ mở ra trước mắt chúng tôi. Những hàng thông, sa mộc cao vút mọc san sát đường đi, những rặng dương xỉ xanh mướt mắt trải dài khắp hai bên triền núi, lác đác xen kẽ là những bụi dâu dại, việt quất rừng với sắc đỏ, sắc cam xinh xắn. Những đám bọ cánh cứng lấp lánh bảy sắc cầu vồng đang quấn quýt lấy nhau khoe mình trong nắng. Trên trời xanh, từng đám mây trắng vảy rồng nhấp nhô uốn lượn tạo thành các hình thù độc đáo. Tiếng chim hót líu lo gọi nhau. Gió mát lành lạnh, nắng vàng lấp lánh nô đùa nhảy nhót trên những tán lá rừng. Chẳng ai bảo ai đều cùng thốt lên: “Giời ơi! Đẹp quá đi mất thôi!”.

Dù đã được những người khuân vác vận chuyển hết đồ cá nhân nặng, cồng kềnh lên núi trước, nhưng vì đoàn của chúng tôi đa phần toàn các chị em dân công sở, ít vận động nên tốc độ leo vẫn khá chậm, cộng thêm việc vừa đi vừa lang thang chụp hình ngắm mây ngắm núi nên phải qua 16 giờ chúng tôi mới chính thức đặt chân được đến sống khủng long. Cảm giác đầu tiên chạm đỉnh đúng chuẩn chữ “phê” kéo dài. Mây trời lồng lộng, nắng chiều chiếu xiên xuống, phủ một màu vàng rực rỡ lên những tán cây, bụi cỏ. Lối mòn bắt đầu thu hẹp nhỏ dần trên đỉnh núi tạo thành đúng chuẩn sống lưng một con khủng long khổng lồ đang say giấc. Bản làng dưới thung lũng trở nên bé xíu xiu, lấp ló sau những đám mây. Đứng trước thiên nhiên rộng lớn, cảm giác con người trở nên thật nhỏ bé, mong manh.

Cả đoàn cứ thế ríu rít hân hoan bước đi trong ánh chiều vàng mê mải, thỉnh thoảng lại dừng ngắm những dải mây trắng lờ lững trôi bồng bềnh dưới chân. Gió bắt đầu mạnh hơn, nhiệt độ bắt đầu xuống thấp hơn. Chúng tôi cố động viên nhau đi nhanh hơn để về lán cho kịp trời tối. Một cô bé trong đoàn có dấu hiệu bị chuột rút nên tốc độ leo của nhóm cuối bị chậm lại. Mệt và đói! Trời đã bắt đầu nhập nhoạng tối thì cũng là lúc cả đoàn bắt đầu nhìn thấy ánh điện của khu lều trại phía xa xa. “Cố lên chúng mình ơi! Sắp được nghỉ ngơi xả hơi rồi!”.

...Bình yên trên đỉnh núi

Chúng tôi cùng nhau ngồi quây quần quanh bếp lửa, ngâm chân lá thuốc và uống trà gừng quế để xua tan mệt mỏi. Điện thoại ai cũng ngập tràn ảnh sống ảo đẹp long lanh. Bữa tối BBQ nhiều món tuyệt hảo kết hợp với rượu vang đỏ thực sự ngon quên sầu. Ai trong đoàn cũng phải thốt lên: “Chưa thấy chuyến leo núi nào mà đồ ăn lại có thể sang chảnh, ngon đến thế!”. Ăn tối xong, cả nhóm lại quây quần nướng ngô, khoai quanh đống lửa, tụm đầu nghe cậu hướng dẫn viên đẹp trai duyên dáng kể chuyện núi rừng, bản làng, vừa hỉ hả nhịp phách, líu lo đàn hát:

Quây quần đàn hát bên bếp lửa khi đêm xuống.

Quây quần đàn hát bên bếp lửa khi đêm xuống.

“...Cùng trèo lên đỉnh núi cao vời vợi

Ðể ta khắc tên mình trên đời

Dù ta biết gian nan đang chờ đón

Một trái tim vẫn âm thầm

Ta bước đi hướng tới muôn vì sao...”

Một đêm ngủ lều trên núi cao dưới bầu trời đầy sao, rời xa internet, rời xa phố phường đông vui nhộn nhịp, rời xa những bộn bề lo toan quả thực là một trải nghiệm nhất định nên thử một lần trong đời. Trộm nghĩ, giá như cuộc sống lúc nào cũng được hồn nhiên, vô lo, vô nghĩ như lúc này thì tốt biết bao.

Sớm hôm sau thức dậy, chúng tôi thi nhau hít thật sâu cái không khí vùng núi trong lành còn bảng lảng chút sương sớm ấy. Chào đón chúng tôi là nồi cháo gà bốc khói thơm phưng phức. Ngồi tựa lưng nhau ngắm chiếc hồ nhỏ xinh trên núi, cùng thưởng thức tách cà phê, ly chocolate nóng hổi. Tất cả đã sẵn sàng năng lượng mới để khởi động cho ngày leo núi thứ hai.

Rời lán trại, đoàn chúng tôi bắt đầu leo lên một con dốc dựng đứng với rất nhiều loại thực vật đa dạng, phong phú. Những khóm địa y trắng bám dính trên những thân cây rừng cổ thụ tạo nên vô vàn những hình thù kỳ thú. Những cánh hoa trắng xen với tím mong manh như những cánh bướm, sắp hàng thành hình tròn lớn đều nhau khá giống với họ của loài cẩm tú cầu. Có những khóm hoa kết lại thành chùm trắng muốt như những chuỗi ngọc. Hay có những cây hoa rừng bông bé li ti nhưng có hương thơm cực kỳ tinh tế, quyến rũ, đến nỗi bước chân qua rồi vẫn phải quay ngược lại để hít hà tận hưởng.

Cảm giác đi bộ dọc trên sống núi, nơi hai bên là thung lũng xanh thẳm, thỉnh thoảng lại có những đám mây trắng bay vờn ngang qua phủ kín lối đi thật chẳng khác gì chốn thiên đường. Cùng đồng đội nghỉ chân, ngồi ngắm những đàn bò thảnh thơi gặm cỏ trên triền núi. Và kia rồi, biển mây trắng xóa lớp lớp như những cục kẹo bông gòn đang dần hiện ra trước mắt chúng tôi. Tiếng cười nói, reo hò hân hoan vì những khó khăn vất vả đã được đền đáp xứng đáng. Nhấp một miếng mây, hít hà một ít hương vị núi rừng giữa mênh mông đất trời bao la, núi non trùng điệp trải dài đến vô tận, quả thực là một trải nghiệm đáng giá!

Nguồn Lai Châu: https://baolaichau.vn/v%C4%83n-h%C3%B3a/d%E1%BA%A1o-b%C6%B0%E1%BB%9Bc-tr%C3%AAn-nh%E1%BB%AFng-%C4%91%C3%A1m-m%C3%A2y