Vợ giận nên đòi ngủ riêng, tôi xuống làm hòa thì rụng rời khi thấy cảnh tượng bên trong
Vợ hóa ra chẳng phải giận dỗi tôi mà chỉ là đang lấy cớ để hú hí cùng người đàn ông khác.
Kết hôn 5 năm, vợ tôi vốn là một người phụ nữ giản dị, chỉ luôn suy nghĩ cho chồng con. Dạo gần đây vợ lại khác nhiều lắm, ăn diện hơn, thay đổi bản thân mình nhiều hơn. Trước đây có thấy son phấn, váy vóc gì đâu, bây giờ thì mua về nhiều lắm, rồi ngày nào cũng ngồi trước gương đến cả tiếng để chăm sóc da.
Tôi thì trước nay dễ lắm, vợ muốn làm gì cứ làm. Tôi chẳng bao giờ cấm cản hay khó chịu gì. Mà thật ra là tôi chẳng có nhiều thời gian để mà quản vợ ấy chứ. Công việc đã chiếm gần hết thời gian trong ngày, lúc nào tôi cũng chỉ mong mình có một giấc ngủ ngon mà khó lắm. Đến việc đưa con đi chơi cuối tuần, hẹn ăn tối với vợ mà còn lỡ không biết bao nhiêu lần. Biết vợ bực, vợ giận mà cũng đành phải chấp nhận. Giờ thì may rồi, vợ đã tự biết chăm sóc bản thân mình nên tôi vui lắm.
Nhưng rồi tôi phát hiện ra vợ khác xưa nhiều lắm. Cô ấy không còn cằn nhằn việc tôi đi sớm về khuya nữa, có giận dỗi cũng sẽ không hằn học, khó chịu ra mặt. Bây giờ vợ chuyển sang thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến tôi và còn ngủ riêng. Cô ấy nói rằng nếu tôi đã không cần đến vợ thì chúng tôi chẳng có lý do gì để ngủ cùng phòng với nhau.
Tôi muốn làm lành, muốn xin lỗi lắm mà vợ không cho. Cứ tối đến là cô ấy đóng chặt cửa phòng lại, tôi có gọi thế nào cũng không mở, lại còn chốt khóa trong. Hai tuần trôi qua, nhớ vợ quá, tôi đành gọi thợ làm một cái chìa khóa mới để mở cửa phòng làm lành với vợ. Ai dè cửa vừa mở ra, cảnh tượng trước mắt lại khiến tôi kinh hãi tột độ. Vợ tôi đang đeo tai nghe, gọi facetime với một gã đàn ông lạ. Từng câu vợ thốt ra với gã đó khiến tôi uất hận, hai mắt đỏ ngầu.
Vợ hóa ra chẳng phải giận dỗi tôi mà chỉ là đang lấy cớ để hú hí cùng người đàn ông khác. Mọi sự thay đổi của vợ cũng đều là vì hắn ta. Không thể giữ được bình tĩnh, tôi giật lấy chiếc điện thoại trên tay vợ đập vỡ tan tành. Vợ tôi sợ hãi, vội vã ôm lấy tôi nức nở xin lỗi.
Tôi không kìm nén được cơn giận, nhất quyết đòi đưa vợ về nhà ngoại ngay trong đêm nhưng vợ khóc lóc thảm thiết quá nên tôi dừng lại. Càng nghĩ tôi càng thấy phẫn uất. Tôi tự thấy bản thân mình có thiếu quan tâm đến vợ nhưng không đáng để bị cắm sừng thế này. Tôi làm sao mà cho qua chuyện này được đây?