Vợ quên sinh nhật chồng vì mải xem bóng đá với bạn
Ba năm hôn nhân, tôi dần nhận ra mình đang sống cùng một người vợ mãi mãi vô tư như thời còn độc thân. Mải mê những cuộc vui cùng nhóm bạn thân toàn nam giới, em quên cả sinh nhật chồng.
Chúng tôi kết hôn được ba năm, khoảng thời gian đủ để hiểu nhau, gắn bó và cùng xây đắp một mái ấm. Nhưng với vợ tôi, mọi thứ dường như vẫn chưa thay đổi gì nhiều so với thời độc thân.
Em có một nhóm bạn thân toàn là con trai. Họ gọi nhau là "hội anh em cây khế", thường xuyên tụ tập xem bóng đá, cụng ly, la hét đến tận sáng. Trước khi cưới, tôi từng thấy chuyện đó khá thú vị, một người phụ nữ năng động, có nhiều mối quan hệ rộng. Nhưng khi bước vào hôn nhân, sự vô tư ấy dần trở thành gánh nặng.
Sau giờ làm, tôi trở về căn nhà lạnh lẽo, bữa cơm nguội ngắt. Gọi cho em thì nhận được câu trả lời hồn nhiên: “Em đang đi với hội bạn, có gì đâu anh”. Rồi em về nhà trong trạng thái say khướt, cười nói rôm rả về những trận bóng, những cuộc vui mà tôi không hề có mặt.
Tôi đã góp ý nhiều lần, từ nhẹ nhàng đến gay gắt, nhưng em luôn gạt đi: “Anh đừng căng thẳng quá. Bọn em chỉ là bạn thân thôi mà”.
Bạn thân đến mức có thể gọi nhau nửa đêm để “giải sầu”, ôm vai bá cổ vỗ đùi cười phá lên trước mặt chồng?

Ảnh minh họa.
Tôi nhớ một đêm mưa gió, tôi sốt cao, cả người run rẩy gọi em không được. Gần sáng em mới về, ướt sũng và nói: “Bọn em đi xem đá bóng chung kết, mưa quá nên về muộn”. Câu nói nhẹ tênh, như thể không có gì quan trọng. Nhưng lúc ấy, tôi như chạm vào đáy của nỗi cô đơn.
Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm vào sinh nhật tôi, ngày tôi mong chờ một bữa tối ấm cúng cùng vợ. Tôi tự tay chuẩn bị mọi thứ, mua món em thích, đặt bánh kem. Nhưng em không về. Đến tận 10 giờ tối, tôi gọi thì em nghe máy với giọng ngái ngủ: “Ơ em quên mất”.
Tôi chết lặng. Chiếc bánh kem vẫn còn trong hộp. Tôi nhìn mình trong gương, một người đàn ông mệt mỏi và bất lực.
Tôi yêu em, nhưng không thể tiếp tục sống như vậy. Sáng hôm sau, tôi đặt lá đơn ly hôn lên bàn bếp. Không một lời.
Chiều hôm đó, em gọi điện liên tục, nhắn tin hỏi tôi đang ở đâu, tại sao lại như vậy. Tôi im lặng. Tôi để em cảm nhận sự trống rỗng, sự mất mát mà tôi đã chịu đựng suốt thời gian qua.
Khi tôi trở về nhà sau vài ngày, em quỳ xuống, mắt sưng húp, nghẹn ngào nói: “Anh ơi, em sai rồi. Em xin lỗi vì đã không nghĩ cho anh, cho gia đình mình. Em thực sự đã quá vô tâm”.
Em kể, khi đọc lá đơn ly hôn, em bàng hoàng, như tỉnh khỏi một giấc mơ. Em gọi cho nhóm bạn, nói rằng từ nay sẽ không còn tụ tập xem bóng đá nữa. Em cần ở nhà, bên chồng, người mà em đã vô tình bỏ rơi.
Đêm đó, chúng tôi ngồi nói chuyện thật lâu. Em chia sẻ về những áp lực công việc, cảm giác lạc lõng, và việc tụ tập bạn bè như một cách để trốn tránh. Tôi cũng nói về nỗi cô đơn của mình, về sự tổn thương mỗi lần em thờ ơ với gia đình.
Chúng tôi đã khóc, đã cười và quan trọng nhất đã lắng nghe nhau.
Sáng hôm sau, tôi xé lá đơn ly hôn. Tôi tin, cú sốc đó là một hồi chuông cảnh tỉnh. Hôn nhân không tránh khỏi những va đập, nhưng nếu biết dừng lại đúng lúc để nhìn nhau và vì nhau mọi tổn thương đều có thể hàn gắn.
Tôi không mong em thay đổi hoàn toàn, nhưng tôi tin, lần này em đã thực sự nhận ra điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời mình.