Vợ thử thay đổi, không xét nét, không dùng giọng điệu lạnh nhạt hay khó chịu với chồng

Từng là người vợ hay phàn nàn, soi xét từng việc nhỏ trong nhà, tôi không ngờ chỉ vài thay đổi trong cách trò chuyện của mình lại có thể khiến không khí gia đình trở nên vui vẻ, nhẹ nhõm hơn mỗi ngày.

 Ảnh minh họa: Freepik

Ảnh minh họa: Freepik

Hồi mới cưới, tôi từng nghĩ rằng việc giữ gìn nề nếp trong gia đình là trách nhiệm của người vợ. Mà muốn làm được điều đó thì tôi phải nhắc nhở chồng luôn miệng, thậm chí là "nói dai nói dài". Mỗi khi thấy chồng làm chưa đúng ý như: để đồ đạc bừa bãi, bát đũa ăn xong chưa rửa, việc nhà quên trước quên sau hay mãi không phụ chăm con, tôi thường nhắc bằng tông giọng khó chịu. Dù là việc nhỏ, tôi cũng không ngần ngại buông những câu: "Anh lúc nào cũng thế!" hoặc "Em đã nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn quên!".

Cứ thế, mỗi ngày trôi qua trong tiếng thở dài, tiếng trách nhẹ hóa thành cáu gắt. Không khí trong nhà không vui, chồng tôi cũng trầm lặng hơn. Anh trở nên ít nói, ít chia sẻ, ít có mặt ở nhà và những cuộc trò chuyện của vợ chồng ngày càng thưa dần. Có khi đi làm về, chồng tôi chỉ lướt xem điện thoại hoặc lấy lý do để ra ngoài gặp bạn bè.

Mọi chuyện bắt đầu đổi khác sau buổi trò chuyện của tôi với người chị quen biết. Chị nói một câu làm tôi suy nghĩ mãi: "Đàn ông, hơn cả tình yêu, họ cần cảm giác được công nhận. Chịu cực không sợ, chỉ sợ không ai thấy".

Tôi đã thử thay đổi, không gắt gỏng, không xét nét, không dùng giọng điệu lạnh nhạt hay khó chịu nữa. Thay vào đó, tôi học cách chú ý và ghi nhận những gì chồng làm từ những điều nhỏ nhất.

Lần đầu tiên, khi thấy chồng tôi tự tay lắp lại cái giá sách bị lung lay, nếu trước đây tôi sẽ dặn đi dặn lại: "Anh nhớ làm cẩn thận đấy!", nhưng lần này tôi nói khác: "Em nể anh thật, nhìn anh làm mấy thứ này thật đơn giản. Em mà làm chắc rối tung lên mất". Chồng nhìn tôi, hơi bất ngờ rồi cười nhẹ, nụ cười mà tôi đã lâu không thấy.

Hôm khác, khi chồng tôi dọn bếp sau bữa ăn, tôi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh, việc nhỏ vậy thôi nhưng em cảm thấy được san sẻ nhiều lắm". Anh ấy không nói gì, nhưng sau đó chủ động giúp tôi cho con ngủ, điều rất ít khi anh tự nguyện làm. Tôi bắt đầu thấy rõ ràng khi được tin tưởng, ghi nhận, chồng tôi trở nên trách nhiệm hơn, gần gũi hơn. Một lần, cả hai vợ chồng bàn về chuyện chọn trường cho con, tôi đã lắng nghe ý kiến của anh và nói: "Em tin vào cách anh chọn, rất thực tế và thấu đáo". Anh nhìn tôi, gật đầu chắc chắn và từ hôm đó anh cũng chủ động tìm hiểu thông tin, hỏi han bạn bè có con cùng độ tuổi nhiều hơn để đưa ra lựa chọn tốt nhất.

Tôi nhận ra, không nhất định phải là những lời ngọt ngào, chỉ cần là những lời chân thành từ cảm nhận của mình, đều có thể khiến chồng thay đổi thái độ và trở nên nhẹ nhàng hơn. Hôm ấy, khi vợ chồng tôi đang cùng nhau dọn dẹp ban công, nói chuyện về những quan điểm sống khác biệt thời trẻ, tôi nói: "Có nhiều điều em nghĩ mãi không thông, nhờ anh mà em nhìn mọi thứ khác đi, nhẹ nhàng hơn". Anh bật cười: "Thật không đấy?" nhưng tôi biết anh vui lắm, ánh mắt anh khi ấy đầy trìu mến. Không phải tôi "đóng vai hiền" mà tôi học cách chậm lại để nhìn thấy giá trị của người bạn đời. Và khi thay đổi lời nói, cách trò chuyện, tôi thấy chồng mình như được tiếp thêm năng lượng khi nhận được sự tin tưởng, khích lệ và yêu thương.

Tuệ Thư

Nguồn Phụ Nữ VN: https://phunuvietnam.vn/vo-thu-thay-doi-khong-xet-net-khong-dung-giong-dieu-lanh-nhat-hay-kho-chiu-voi-chong-2025052614471093.htm