Chỉ vì một phút yếu lòng trong men rượu, tôi đi 'bóc bánh trả tiền' rồi mất vợ, mất gia đình và cả người bạn thân thiết

Có những sai lầm chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc nhưng để lại vết sẹo theo suốt cả đời. Tôi đã đánh mất vợ, mất gia đình và mất cả chính mình chỉ vì một phút nông nổi.

Tôi vốn nghĩ mình là người đàn ông vững vàng, biết đâu là giới hạn. Nhưng hôm ấy, trong một cuộc nhậu với mấy đồng nghiệp, rượu vào lời ra, tôi bị rủ rê đi "xả stress". Trong cơn men, tôi bước vào nơi mà lẽ ra cả đời cũng không nên bước chân.

Chỉ một đêm ngắn ngủi, chỉ một phút yếu lòng, tôi đã để lại trong hôn nhân của mình một vết nhơ không bao giờ có thể tẩy xóa.

Ngày vợ biết chuyện, cô ấy không khóc lóc, không la mắng. Cô chỉ ngồi lặng, nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ. Sự im lặng ấy còn khiến tôi nghẹt thở hơn ngàn vạn lời trách móc. Tôi đã cố xin lỗi, cầu xin, hứa hẹn, nhưng trong lòng hiểu rằng mình đã đánh mất vị trí vốn dĩ thuộc về mình.

Tôi từng hứa sẽ mãi chung thủy. Tôi biết vợ ghét cay ghét đắng sự phản bội. Vậy mà cuối cùng, chính tôi lại trở thành kẻ phản bội.

Từ sau cú sốc ấy, vợ tôi dần thay đổi. Cô không còn chăm chút từng bữa cơm, từng chiếc áo như trước. Cô ra ngoài nhiều hơn, đi sớm về muộn. Những tin nhắn ngày xưa chan chứa tình cảm nay chỉ còn vài chữ khô khốc: “Anh trông con, tôi đi chơi với bạn”.

Tôi linh cảm có điều bất ổn, nhưng lại không có quyền trách móc. Bởi chính tôi là người đã gieo mầm cho sự rạn nứt này.

Tôi linh cảm có điều bất ổn, nhưng lại không có quyền trách móc. Ảnh minh họa

Tôi linh cảm có điều bất ổn, nhưng lại không có quyền trách móc. Ảnh minh họa

Và rồi, điều tôi lo sợ cũng đến: vợ tôi có người khác. Cay đắng thay, đó lại chính là một người từng thân thiết với cả hai vợ chồng – một đồng nghiệp cũ mà tôi vẫn coi là bạn bè thân tình.

Khi tôi còn mải miết tìm cách sửa sai, anh ta đã kề bên, an ủi, chia sẻ với vợ tôi. Những quan tâm, dịu dàng mà đáng lẽ tôi phải dành cho cô ấy, lại được anh ta mang đến.

Ngày hai người công khai mối quan hệ, tôi chết lặng. Tôi không còn tư cách để trách móc. Chính tôi đã mở đường, chính tôi đã đẩy vợ vào vòng tay người khác.

Những bữa cơm gia đình từng ấm áp giờ chỉ còn trong ký ức. Tiếng cười trong căn bếp nhỏ giờ đã dành cho người khác. Tôi nhìn lại, thấy mình mất đi tất cả: vợ, bạn, và mái ấm từng là điểm tựa.

Cái giá cho sự nông nổi quá đắt. Tôi đã đánh mất người phụ nữ đã hy sinh cả tuổi xuân cho mình. Tôi mất đi người bạn từng gọi là anh em. Tôi mất đi mái ấm gia đình, nơi đáng lẽ phải được bảo vệ trên hết.

Đêm nào tôi cũng tự hỏi: Giá như hôm ấy tôi tỉnh táo hơn, giá như tôi biết dừng lại đúng lúc. Nhưng cuộc đời không có hai chữ “giá như”.

Giờ đây, điều còn lại chỉ là hối hận. Mỗi dịp lễ, Tết, con tôi phải chia đôi tình cảm, lúc ở với mẹ, lúc bên cha. Mỗi lần nhìn thấy vợ cũ tay trong tay với người đàn ông kia, tôi thấy mình như kẻ ngoài cuộc, cô độc giữa chính gia đình từng thuộc về mình.

Người ta nói "vui chơi qua đường thì không nợ nần", nhưng với tôi, cái nợ ấy là nợ cả đời. Nợ vợ một lời xin lỗi không bao giờ đủ. Nợ con một mái ấm không bao giờ trọn vẹn. Nợ chính mình một sự tỉnh táo đã đánh mất trong một khoảnh khắc sai lầm.

Vợ tôi từng nói, chỉ cần tôi phản bội một lần, cô sẽ không bao giờ tha thứ. Và cô đã giữ lời.

Cuối cùng, tôi mất đi tất cả. Không phải vì ai khác, mà vì chính sự yếu lòng và dại dột của mình.

Có lẽ, hình phạt lớn nhất dành cho tôi không phải sự rời bỏ của vợ, mà là những tháng ngày còn lại phải sống cùng vết sẹo trong tim, cùng ánh mắt thất vọng của con và nỗi day dứt khôn nguôi.

Tôi đã tự tay xé bỏ lời thề hôn nhân, phản bội người phụ nữ từng đặt trọn niềm tin nơi mình. Và từ đây, tôi biết, nỗi hối hận này sẽ theo tôi đến tận cuối đời.

*Tâm sự của độc giả

Phương Anh

Nguồn Góc nhìn pháp lý: https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/chi-vi-mot-phut-yeu-long-trong-men-ruou-toi-di-boc-banh-tra-tien-roi-mat-vo-mat-gia-dinh-va-ca-nguoi-ban-than-thiet-23972.html