Cho đi là còn mãi...
Có bao giờ bạn tự hỏi: giữa một thế giới hối hả, đầy bon chen, điều gì khiến một con người trở nên đẹp đẽ hơn? Không phải là nhan sắc, không phải là danh vọng, mà chính là lòng tốt. Và một trong những biểu hiện chân thành nhất của lòng tốt, ấy là biết cho đi.
Người ta thường nghĩ rằng cho đi là mất mát. Nhưng ngẫm sâu mà xem, thực ra, chỉ có cho đi, ta mới thật sự có được - một cách vững bền và trọn vẹn nhất. Có những điều khi giữ khư khư, nó sẽ hao hụt dần. Nhưng khi mở lòng, chia sẻ, thì nó lại nhân lên gấp bội. Tình yêu, lòng tốt, sự tử tế - chính là những điều kỳ diệu ấy.

Có lần tôi đọc được câu chuyện về một cụ già sống đơn độc bên lề một khu phố ồn ào. Mỗi sáng, cụ đều bày ra trước nhà một khay bánh nhỏ, ai đi qua cũng có thể lấy một cái mà không cần trả tiền.
Có người hỏi cụ: “Cụ không sợ người ta lấy hết mà không cảm ơn hay trả lại gì sao?”
Cụ mỉm cười: “Cái tôi nhận lại không phải là bánh, mà là ánh mắt cảm động, là nụ cười chân thành. Mỗi ngày cho đi một chút, tôi thấy mình giàu có hơn rất nhiều”.
Cho đi không phải là vì ta dư dả, mà vì ta thấu hiểu giá trị của sự sẻ chia. Một người có thể nghèo về vật chất, nhưng giàu lòng trắc ẩn, vẫn có thể cho đi một nụ cười, một cái ôm, một lời động viên, một sự lắng nghe chân thành. Đó là những món quà vô hình nhưng lại có sức mạnh chữa lành lớn lao.

Trong một xã hội đề cao thành tích, nơi con người đôi khi sợ bị tổn thương, sợ bị lợi dụng, nên họ dần khép lại lòng mình, chỉ sống cho riêng mình. Nhưng rồi cũng chính trong xã hội ấy, có những con người thầm lặng bước ra, dẫu không giàu có, họ vẫn dốc lòng vì người khác. Họ là những người thầy lên rừng dạy chữ không lương, những chiến sĩ biên phòng bám trụ nơi rẻo cao, những y bác sĩ ngày đêm tận tụy, và cả những người mẹ nghèo gom từng đồng để nuôi thêm đứa trẻ mồ côi bên lề xã hội. Họ không cần ai biết tên, chỉ âm thầm “cho đi” như một lẽ sống, như hơi thở, như bản năng đẹp đẽ của một trái tim nhân hậu.
Cho đi là biểu hiện cao nhất của sự trưởng thành. Khi còn nhỏ, ta thường chỉ biết đòi hỏi, chờ nhận về. Nhưng khi lớn lên, ta học được rằng niềm vui không chỉ nằm ở việc nhận, mà còn sâu đậm hơn khi ta là người trao đi. Một người trưởng thành không phải là người nắm trong tay nhiều nhất, mà là người biết san sẻ những gì mình có để mang lại giá trị cho cuộc sống của người khác.
Có người từng hỏi: “Nếu cho đi mà không được đáp lại thì sao?” Câu trả lời là: Cho đi không cần điều kiện. Bởi cái còn lại sau mỗi lần cho đi không phải là vật chất, mà là một trái tim nhẹ tênh, là một lương tâm thanh thản. Khi bạn cho đi một điều tốt, điều ấy không biến mất; nó lan tỏa, nó lớn lên, và đôi khi nó trở lại vào lúc bạn không ngờ nhất, từ nơi bạn không nghĩ đến.
Có những hạt giống yêu thương bạn gieo hôm nay, phải rất lâu sau mới đâm chồi, nở hoa. Có những hành động nhỏ bạn tưởng như vô nghĩa, lại có thể cứu vớt ai đó trong phút giây tuyệt vọng. Một lời tử tế đúng lúc có thể thay đổi cả cuộc đời một người. Chẳng phải đó là phép màu sao?
Cho đi là xây dựng những cây cầu - giữa người với người, giữa trái tim với trái tim. Trong thế giới này, điều con người cần nhất không phải là vật chất, mà là sự kết nối. Và chính hành động cho đi, dù nhỏ bé, lại là nền móng để kết nối ấy trở nên vững bền.
Tôi từng chứng kiến một em bé nghèo ở vùng cao, khi được tặng đôi dép mới, liền tháo ra và đưa lại đôi dép cũ - rách bươm - cho bạn bên cạnh, vì bạn mình vẫn đang đi chân trần. Em chẳng có gì nhiều, nhưng em có một tấm lòng biết sẻ chia. Và điều ấy, chính là thứ khiến nhân loại tiến lên - không phải công nghệ, không phải máy móc, mà là lòng nhân ái giữa người với người.
Bạn có thể không nhớ mình từng giúp ai, nhưng người được giúp sẽ chẳng bao giờ quên. Và chính điều đó khiến cho đi trở thành điều bất tử. Một lời nói tử tế có thể vang vọng cả đời trong tim người nghe. Một hành động nhỏ hôm nay có thể truyền cảm hứng cho thế hệ mai sau. Tất cả những điều ấy, đều bắt đầu từ một tấm lòng biết cho đi.
Cho đi cũng là một cách chữa lành cho chính mình. Khi trái tim ta rạn vỡ, khi cuộc sống khiến ta mệt mỏi, hãy thử cho đi - một chút thời gian, một sự quan tâm, một cử chỉ dịu dàng. Bằng cách ấy, ta không chỉ xoa dịu người khác, mà còn đang vá lại chính vết thương trong lòng mình. Bởi yêu thương, càng trao đi càng hồi sinh.
Cho đi không cần phải ồn ào. Đôi khi, cho đi chỉ là lặng lẽ nắm tay ai đó khi họ cần. Là nghe ai đó trút nỗi buồn mà không phán xét. Là một lời khen chân thành, một ánh mắt động viên, một cái ôm đúng lúc. Những điều ấy nhỏ bé thôi, nhưng lại là sức mạnh nâng đỡ tinh thần con người giữa cuộc đời nhiều thử thách.
Người sống biết cho đi là người sống thảnh thơi. Họ không toan tính thiệt hơn, không giữ lại những điều tốt đẹp cho riêng mình. Họ hiểu rằng, đời người giống như một dòng sông. Nếu nước chỉ chảy vào mà không chảy ra, dòng sông ấy sẽ trở nên tù đọng. Chỉ khi biết chảy đi, dòng nước mới trong, mới mát lành, mới tiếp tục mang sự sống đến muôn nơi.
Cho đi là còn mãi - bởi mọi điều xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim. Khi bạn cho đi yêu thương, bạn đang truyền đi ánh sáng. Và ánh sáng ấy, dù không nhìn thấy, vẫn âm thầm lan tỏa, làm dịu mát thế giới.
Nếu có một điều gì đáng để lại trong cuộc đời này, thì đó không phải là tiền tài, danh vọng, mà là những yêu thương ta đã trao - bằng cả tấm lòng.
Bởi sau tất cả, cuộc sống không đo bằng những gì ta có, mà bằng những gì ta đã cho đi.
Nguồn Thanh Hóa: https://vhds.baothanhhoa.vn/cho-di-la-con-mai-36701.htm