Chợ quê có màu gì?
Chợ quê, 2 tiếng giản dị ấy gợi lên trong tôi một bức tranh sống động, nơi những gam màu của cuộc sống đan xen, hòa quyện, tạo nên một không gian vừa thân thuộc vừa đầy sức sống. Chợ quê không chỉ là nơi mua bán, trao đổi mà còn là hơi thở của làng quê, là nơi tâm hồn con người hòa vào nhịp điệu của đất trời. Vậy, chợ quê có màu gì? Tuần rồi, tôi đi chợ Tân Phú và chú ý quan sát những sắc màu của chợ. Nhưng có lẽ chỉ bao nhiêu đó là không đủ! Tôi xin mượn những sắc màu của ký ức, của cảm xúc để vẽ nên bức tranh ấy.
Trước tiên, chợ quê là màu xanh. Màu xanh của những gánh rau tươi rói, những bó mồng tơi, rau muống, cải ngọt, đọt lang hay nhúm rau càng cua... được hái từ sáng sớm, còn lấp lánh sương đêm. Những chiếc lá xanh mướt ấy như chứa đựng cả tinh hoa của đất, của những bàn tay cần mẫn chăm bón, nâng niu. Dưới ánh nắng ban mai, màu xanh ấy trở nên dịu dàng, như một lời chào thân thiện của thiên nhiên dành cho những người ghé thăm chợ và chuẩn bị cho bữa ăn của gia đình. Màu xanh ấy không chỉ là màu của rau cỏ mà còn là màu của niềm vui, của sự sống trù phú mà đất trời ban tặng.
Nhưng chợ quê đâu chỉ có màu xanh. Tôi thấy chợ quê rực rỡ sắc vàng. Màu vàng của những trái bắp tươi, của những buồng chuối chín mọng treo lủng lẳng trên sạp hàng, những trái đu đủ xếp ngay ngắn, những trái thơm tỏa hương... Màu vàng của những giọt mật ong sóng sánh trong chai, được người bán tỉ mỉ rót ra từng giọt nhỏ để khách thử... Màu vàng ấy còn là ánh nắng chan hòa, len lỏi qua những tán cây, chiếu lên những con đường mà đây đó còn có dấu đất đỏ dẫn vào chợ. Ánh nắng ấy như một lớp áo lấp lánh, phủ lên mọi thứ, từ những quầy đơn sơ đến nụ cười rạng rỡ của cô bán hàng. Màu vàng ấy, với tôi, là màu của sự ấm áp, của niềm vui tươi mà chợ quê mang lại.
Chợ quê còn có màu đỏ, màu của sự tấp nập, của sức sống mãnh liệt. Màu đỏ của những trái cà chua chín mọng, của những quả ớt tươi nằm chen chúc trong rổ. Màu đỏ ấy còn là màu của những tấm áo hoa, những chiếc khăn tay mà các chị em diện khi đi chợ. Tôi nhớ những phiên chợ Tết, màu đỏ ấy như bùng nổ khắp nơi: những phong bao lì xì, những dây lạt đỏ buộc quanh bó lá dong… Màu đỏ ấy gợi lên sự may mắn, sự đoàn viên và cả sự tươi rói từ những câu chào hỏi rôm rả của những người quen lâu ngày gặp lại. Đây đó, có những đôi má ửng hồng như màu đỏ của những quả gấc trên sạp từ các cô gái trước một câu bông đùa hay từ cái hắt nắng ban trưa... Màu đỏ ấy như là màu của sự tươi tắn, của tình người, của những câu chuyện đời thường mà chợ quê gìn giữ.
Bên cạnh những gam màu rực rỡ, chợ quê còn có màu nâu đất, màu của sự mộc mạc, chân chất. Màu nâu của những chiếc mẹt đan bằng tre, của những đôi dép mòn vẹt dưới chân người bán hàng, những chiếc xe máy cũ kỹ... Màu nâu ấy là màu của những con đường đất dẫn vào chợ, của những tấm bạt đã bạc màu mưa nắng, của những chiếc gùi đeo sau lưng đồng bào dân tộc thi thoảng làm điểm nhấn cho buổi chợ... Tôi nhớ những buổi chiều tà, khi chợ đã vãn, màu nâu ấy như trầm xuống, hòa vào ánh hoàng hôn, tạo nên một cảm giác yên bình khó tả…
Chợ quê còn có màu trắng tinh khôi. Màu trắng của những hạt gạo nếp thơm, của những chiếc bánh giầy nằm ngay ngắn trên lá chuối, của mẹt khoai mì còn bốc khói... Màu trắng ấy còn là màu tươi tắn, sáng trong của những nụ cười, của những câu chào hỏi thân thương giữa những người xa lạ.
Chợ quê có màu gì? Có lẽ, chợ quê không chỉ có một màu, mà là cả một bảng màu của cuộc sống. Mỗi sắc màu là một câu chuyện, một ký ức, một mảnh ghép. Chợ quê là nơi những gam màu ấy gặp nhau, đan xen, tạo nên một bức tranh chưa cũ, dù thời gian có trôi qua. Với tôi, chợ quê là màu của tình người, của đất trời và của những điều giản dị mà bền lâu.

Nguồn Đồng Nai: https://baodongnai.com.vn/dong-nai-cuoi-tuan/202509/cho-que-co-mau-gi-d0b2cb8/