Chồng tôi từ chối lời đề nghị 'về quê đổi đời' từ bố mẹ dù được hứa hẹn biệt thự và ô tô
Bố mẹ chồng tôi - những người đã lao động cật lực hơn 20 năm trời, nay muốn vợ chồng tôi từ bỏ phố thị về quê để hưởng cuộc sống an nhàn. Nhưng chồng tôi, với cá tính mạnh mẽ, đã dứt khoát từ chối, ngay cả khi lời đề nghị kèm theo một căn biệt thự nhà vườn và một chiếc ô tô.
Bố Mẹ Chồng: "Nếu Không Về, Hãy Chuẩn Bị Đón Tang Sự!"
Những cuộc gọi từ quê liên tục vang lên. Từ lời khuyên nhẹ nhàng đến những cảnh báo đầy uẩn khúc. Mẹ chồng tôi từng nghẹn ngào qua điện thoại: "Các con không về thì chờ đến ngày nhận điện báo tang của chúng ta! Khi đó, về để chăm lo mộ phần chứ không còn gặp người sống nữa đâu!"
Những lời này như nhát dao cứa vào trái tim tôi, khiến tôi day dứt không yên. Nhưng chồng tôi vẫn không lung lay. Anh bảo: "Quê mình làm gì có tương lai. Anh không muốn cả đời bán đậu phụ như bố mẹ. Ở lại thành phố, con cái mình mới có cơ hội học trường quốc tế."
Chồng Tôi: Một Lần Tự Lập, Suốt Đời Kiên Cường
Chồng tôi là người cứng cỏi. 18 tuổi, anh đã một mình lên thành phố học nghề, từ chối nhận một đồng trợ cấp nào từ bố mẹ. Hồi đó, ông bà ra điều kiện: nếu đi, đừng mong có tiền hỗ trợ. Nhưng anh vẫn chấp nhận.
Khi kết hôn, dù đám cưới tổ chức linh đình, bố mẹ chồng chỉ cho đúng 2 chỉ vàng làm vốn. Sau đám cưới, chúng tôi bắt đầu cuộc sống ở thành phố trong một căn phòng trọ nhỏ hẹp.
Giờ đây, mọi thứ dần khởi sắc. Chồng tôi có cửa hàng sửa chữa xe máy làm ăn phát đạt, còn tôi cũng đang ổn định công việc. Kế hoạch mua nhà đã được vạch ra rõ ràng. Nhưng sự thành công ấy không làm nguôi nỗi mong ngóng của bố mẹ chồng.
Những Cám Dỗ Và Áp Lực Từ Quê Nhà
Nhiều lần, bố mẹ chồng hứa hẹn: "Về quê, mẹ cho tiền xây biệt thự nhà vườn, mua ô tô cho. Các con sống sung túc mà không phải lo nghĩ gì cả!"
Nhưng với chồng tôi, tương lai không thể được mua bằng những tài sản vật chất đó. Anh lo ngại việc trở về quê sẽ chỉ làm gánh nặng thêm nặng, với những xung đột, bất đồng khi sống chung cùng bố mẹ.
Lựa Chọn Nào Cho Chúng Tôi?
Tôi đứng giữa hai luồng suy nghĩ. Ở lại thành phố, chúng tôi có thể tự chủ về mọi mặt nhưng xa cách gia đình. Còn về quê, liệu tôi có hối hận không khi sống chung với bố mẹ chồng?
Lời trách móc của mẹ chồng, bóng dáng người già cô đơn nơi quê nhà làm tôi day dứt. Nhưng tôi cũng hiểu, cuộc đời vợ chồng trẻ không thể chỉ xoay quanh những kỳ vọng của người khác.
Mong mọi người chia sẻ, vợ chồng tôi nên làm gì để dung hòa giữa trách nhiệm với bố mẹ và khát khao tự lập của mình?